"Thế thì tôi là bạn gái của Hoắc Anh Tuấn, cách cố nói chuyện với tôi bây giờ chẳng lẽ không phải không tôn trọng tôi à.
Hay là vì tôi không phải Nhạc Hạ Thu cho nên cô mới thù hằn tôi, căm thù tôi.
Trước đó cô không muốn cho Kiều Vỹ bảo vệ tôi, chẳng lẽ cô bảo vệ Nhạc Hạ Thu lâu rồi nên đã cho rằng cô ta thật là chủ nhân chân chính?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày, một lời nói trung tâm sự..
"Không phải vậy." Trình Nhã Thanh trắng mặt.
Trong nhóm Thanh Long, kiêng kị nhất là không trung thành với nhà họ Hoắc, hậu quả đó vô cùng nghiêm trọng: "Cô Khương, vì sao cô lại bôi nhọ tôi như thế, tối với cô không thì không oán, tôi chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ thôi".
"Thành viên của nhóm Thanh Long, cũng không đơn giản là vệ sĩ, cô quá xem nhẹ mình rồi đấy." Khương Tuyết Nhu cười hỏi Hoắc Anh Tuấn: "Có thể hỏi anh một câu không, Trình Nhã Thanh bảo vệ Nhạc Hạ Thu đã được bao lâu rồi?"
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: "Tính thêm trước khi Hạ Thu mất tích, khoảng bảy tám năm"
"Có vẻ như cô ta đã bảo vệ Nhạc Hạ Thu từ khi còn rất nhỏ" Khương Tuyết Nhu có ý chỉ.
Trình Nhã Thanh nhanh chóng hiểu được: "Tuy rằng tôi bảo vệ cổ Nhạc đã khá lâu, nhưng việc này không hề liên quan tới thời gian, tôi chỉ nghe theo sự điều khiển của nhóm Thanh Long
Hoắc Anh Tuấn xoa mày, anh bỗng nhiên phát hiện sự sơ sót của mình.
Vì trước kia anh vẫn luôn xem Nhạc Hạ Thu là người quan trọng nhất, nên anh mới để nhóm Thanh Long sắp xếp cho người cẩn thận nhất là Trình Nhã Thanh qua bảo vệ Hạ Thu.
Lúc sau Hạ Thu trở về, anh đã nói muốn sắp xếp một vệ sĩ cho cô ta.
Hạ Thu muốn Trình Nhã Thanh, do hai người quen biết nhau nên anh đồng ý.
Nhưng lại quên rằng, khi hai người ở cạnh nhau càng lâu, càng dễ có tình cảm chủ tớ.
Hệt như Kiều Vỹ và dì Tần với Khương Tuyết Nhu.
Mà Trình Nhã Thanh lại ở cạnh Nhạc Hạ Thu lúc còn trong sáng như tờ giấy trắng, ý nghĩa đó đương nhiên là không bình thường.
"Trình Nhã Thanh, đừng nói nữa, chuyện cổ giấu tôi thương tổn Tuyết Nhu là sự thật, cô cần phải chịu hình phạt của nhóm Thanh Long cho tôi" Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng ra lệnh.
"Việc này có thể để em làm được không, em là con gái, không quen nhìn những thứ máu me, vết thương này kia, em không thích đánh nhau." Giọng nói Khương Tuyết Nhu nhỏ nhẹ mềm mại, khiến người nghe không nhịn được nghe lời cô.
.