Khương Tuyết Nhu sững người, đáy mắt chợt lóe lên một chút sửng sốt.
Trình Nhã Thanh cho rằng cô đã bị kích động, nham hiểm nói: "Nếu cô Nhạc có thể thì chắc chắn anh ấy sẽ không đến tìm cô, nếu cô không tin thì có thể tự mình điều tra, một ngày nào đó cậu cả Hoắc khỏi bệnh rồi, cô sẽ chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào cả, tốt nhất cô đừng động vào tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu”
“Vậy à.” Khương Tuyết Nhu hít thở sâu một hơi, khó tin gật đầu: “Vậy chờ tôi hỏi anh ấy đã
“Cô dám”
Trình Nhã Thanh hoảng sợ, vốn dĩ cô ta chỉ muốn chia rẽ tình cảm của Khương Tuyết Nhu, nếu như Hoắc Anh Tuấn biết cô ta nói với Khương Tuyết Nhu chuyện này, anh nhất định sẽ giết chết cô ta, suy cho cùng đàn ông cũng rất coi trọng thể diện.
Khương Tuyết Nhu cười phá lên, Trình Nhã Thanh lại càng sợ hãi, càng chứng minh được những lời cô ta nói có lẽ là thật.
Cô không ngờ rằng Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu yêu nhau lâu vậy rồi nhưng lại chưa từng làm chuyện đó.
Hừm, thú vị thật.
Vì vậy chỉ thôi miên được đại não, còn cơ thể thì lại luôn kháng cự lại.
Không hiểu tại sao, lòng thù hận của cô đối với người đàn ông này đột nhiên lại giảm đi một chút, cảm thấy anh không còn đáng ghét như trước nữa.
"Trình Nhã Thanh, cô không hiểu đầu, tại sao anh ấy chỉ có hứng thú với mỗi mình tôi về phương diện đó chứ, là vì trong lòng anh ấy có tôi đấy”
.