“Nói cũng phải, suy cho cùng Trình Nhã Thanh cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi.
”
Trong phòng.
Chân trước, Chiến đường chủ mới vừa bước vào thì chân sau Trình Nhã Thanh đã đóng cửa lại, cô ta cởi áo khoác trên người ra, ôm thật chặt eo ông ta từ phía sau: “Anh Thành, em muốn chết! Đời này em không còn cách nào làm người nữa”
Chiến đường chủ xoay người, nhìn thấy dáng vẻ quần áo không đủ che thân của Trình Nhã Thanh, trong con mắt đen ngòm hờ hững kia thoáng qua tia hung ác.
“Đừng nói nhảm” Chiến Thành thờ ơ nói: “Tôi đã sớm nhắc nhở em, Nhạc Hạ Thu chẳng qua cũng chỉ là đối tượng bảo vệ của em, ân oán cá nhân của cô ta với Khương Tuyết Nhu em nhúng tay vào làm gì, em chỉ cần làm xong nhiệm vụ mà cậu lớn đưa ra là đủ rồi”
“Nhưng mà người ta thật sự oan uổng mà” Trình Nhã Thanh khóc thút thít: “Em cũng chỉ dựa theo theo sự phân phó của cậu lớn mà lục soát người, nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn âm thầm ghi hận em, ân oán của cô ta với Nhạc Hạ Thu thì dựa vào cái gì mà trút giận lên em chứ, cậu lớn cũng vậy, lúc tốt với cô Nhạc thì trăng sáng trên trời cũng có thể hái xuống, lúc tốt với Khương Tuyết Nhu thì những mệnh lệnh của anh ấy đưa ra đều là lỗi của chúng ta, làm thuộc hạ của người khác đúng là khó khăn mà”
“Trình Nhã Thanh, im miệng” Chiến Thành trầm giọng cảnh cáo.
“Em chẳng qua chỉ là khổ sở một lúc không nhịn được mà thôi, anh Thành à, anh vốn dĩ cũng không thể hiểu được cảm nhận của em khi ở ngay trước mắt nhiều tên đàn ông như vậy?
Trình Nhã Thanh khóc rống lên: “Em không quên được ánh mắt của gã ta, cứ! cứ có dã tâm mà nhìn chằm chằm em, em cảm giác em rất bận, em dứt khoát chết đi cho xong”
Cô ta nói xong thì xoay người đập vào cửa.
“Trình Nhã Thanh, đừng suy nghĩ lung tung, em không bẩn”
Chiến Thành lập tức níu cô ta lại, ông ta dùng sức kéo cô ta trở về trong ngực sau đó ôm chặt.
“Anh Thành, anh đừng kéo em, sau này em làm cái gì cũng đều không xứng với anh” Trinh Nhã Thu nằm trong lồng ngực ông ta khóc lớn.
“Đừng nói nhảm, em là cô bé mà tôi nhìn nhỏ tới lúc lớn lên” Chiến Thành nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô ta.
“Anh Thành, anh ôm em một cái, nếu không trong lòng em sẽ rất khó chịu” Trinh Nhã Thu bỗng nhiên cúi đầu tùy ý kéo quần áo trước ngực ông ta.
.