Nhạc Hạ Thu nghe xong cảm thấy sôi máu.
Hoäc Anh Tuấn đã bị Khương Tuyết Nhu mê hoặc, bây giờ ngay cả lốp xe dự phòng Tống Dung Đức cả ngày đều chỉ để ý tới Lâm Minh Kiều Đúng thật không hổ danh là bạn thân của Khương Tuyết Nhu, đều đáng ghét hèn hạ như nhau.
“Dung Đức, em rất mệt mỏi.
” Trong giọng nói của Nhạc Hạ Thu tràn đầy đau buồn: “Trước đây còn có Trình Nhã Thanh ở cạnh em, bây giờ cô ta cũng sắp bị điều đi rồi.
”
“Không phải cô ta vẫn luôn ở đây bảo vệ em sao?” Tống Dung Đức lập tức lên giọng.
“Cô ta cũng nghe theo sắp xếp của nhóm Thanh Long” Nhạc Hạ Thu khổ sở thở dài: “Nhân viên chăm sóc cũng rời đi, cô ta nói em khó tính, em thật sự không ngờ mình sẽ rơi vào trong hoàn cảnh này”
“Con mẹ nó, lão Hoắc đúng là cũng chẳng ra gì:’ Tống Dung Đức.
cũng không ngờ tới lão Hoắc lại tuyệt tình như vậy, cho dù muốn chia tay, nhưng mà cũng không cần phải điều hết người đi như thế: “Em đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ anh đến đó ngay”
Anh ta cúp điện thoại, lúc quay người định đi, thì đúng lúc nhìn thấy Lâm Minh Kiều đứng ở phía sau anh ta, cũng không biết là đã đứng bao lâu.
Cô ấy mặc một bộ váy liền dệt len màu trằng, trên đầu cũng đội mũ lưỡi trai màu trắng, khóe môi hơi nhếch nụ cười yếu ớt, chợt nhìn qua, trông xinh đẹp bí ẩn.
“Chào tổng giám đốc Tống, sao anh biết tôi chuyển đến bên cạnh vườn hoa Tâm Giang?” Lâm Minh Kiều nhíu mày cười tủm tỉm: “Chắc không phải là do tổng giám đốc Hoắc nói chứ?”
Nhắc đến chuyện này Tống Dung Đức liền nổi nóng.
Chuyện này là do Quý Tử Uyên nói cho anh ta biết, anh ta nhớ rõ đây là nhà của Hoắc Anh Tuấn, vậy mà lại trực tiếp đổi tên sang cho Lâm Minh Kiều.
Lâm Minh Kiều thở dài: “Anh Hoắc đúng là quá hào phóng, vốn dĩ tôi còn định ở chung với Tuyết Nhu, nhưng anh ấy cảm thấy tôi làm kỳ đà cản mũi, nên tặng tôi một căn nhà, tôi ở một mình… thật sự là quá sung sướng.
”
“Cô nói đủ chưa hả?”
Trên đường tới, Tống Dung Đức luôn tự nhắc nhở bản thân phải khống chế tính tình, nhưng anh ta phát hiện, chỉ cần là nói chuyện với người phụ nữ này, anh ta liền tăng huyết áp, hận không thể lúc nào cũng bộc phát cơn tức.
“Được rồi, tôi đã nói xong, anh muốn đi rồi sao?” Lâm Minh Kiều lắng lặng nhìn anh ta.
“….
Ừm, đúng vậy, tôi phải đi rồi” Tống Dung Đức lúc nói ra câu này thật sự rất bực mình, anh ta vẫn luôn ngồi đây đợi cô ấy, nhưng khi cô ấy tới, thì anh ta lại phải đến gặp Nhạc Hạ Thu.
“Chậc, tống giám đốc Tống, anh đúng thật là rất sỉ tình đó.
’ Lâm Minh Kiều kính phục: “Vì ở cạnh Nhạc Hạ Thu, ngay cả công ty của mình cũng mặc kệ, anh không nỗ lực gì cả, mấy ngày nay nói không chừng tôi sẽ hợp tác với tập đoàn SE, hơn nữa, tôi mới nghiên cứu ra một loại nước hoa, hiệu quả vô cùng tốt, nguyên vật liệu cũng không quý lắm, bên tổng giám đốc Hàn rất muốn có nó đó.
”
Tống Dung Đức giật mình, vừa muốn nói chuyện, Lâm Minh Kiều đã nhấc chân đi qua mặt anh ta.
“Chờ một chút…” Anh ta vội vàng lên tiếng.
“Sao anh vẫn chưa đi? Không phải là muốn đi gặp Nhạc Hạ Thu à?” Lâm Minh Kiều ngạc nhiên hỏi.
‘Tống Dung Đức ngại ngùng lúng túng, bây giờ anh ta đâu còn tâm trạng để đi gặp Nhạc Hạ Thu: “Lâm Minh Kiều, chúng ta nói chuyện đi.
”
“Nói chuyện, không có gì để nói với nhau đâu, mỗi lần nói chuyện với tôi anh đều tức giận gào to, tôi gần đây rất nóng tính, thật sự không muốn cãi nhau với anh:” Vẻ mặt Lâm Minh Kiều bất đắc dĩ khoát tay.
Tống Dung Đức nhìn gương mặt xinh đẹp tỏ ra bất đắc đĩ của cô ấy.
Mẹ nó, nói cứ như tất cả đều là lỗi của anh ta, không phải là do anh ta bị cô ấy chọc tức sao, bình thường đối xử với những người phụ nữ khác vẫn rất phong độ ga lăng.
"Lâm Minh Kiều, tôi biết trước kia Là do tôi quá đáng, nhưng Lân trước cổ tim! nhiều cô gái xấu xí đến giày vò tối, bây giờ thanh danh của tôi đều bị cô hủy hoại!
"Anh đang nói tiếng người sao? Anh nên cảm ơn tôi mới đúng, nếu không phải nhờ tôi, bố mẹ anh sẽ ép anh đi xem mắt, bây giờ thì tốt rồi, không có ai đồng ý xem mắt
với anh, anh có thể yên tâm chờ đợi em gái Hà Thu của anh, có phải là rất tốt không?”
Lâm Minh Kiều lập tức phản bác, còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo kiểu "Tôi chỉ muốn tốt cho anh.
”
Tống Dung Đức Lần nữa hít một hơi thật sâu rồi thở ra: "Được, tôi cảm ơn cô, cô là ân nhân của tôi, tôi mời ân nhân một bữa cơm được không?”.