Thật sự là Nhạc Hạ Thu đã rất giận.
Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ rằng lốp dự phòng Tống Dung Đức lại sẽ có ngày quên mất mình, không phải trước đây anh ta luôn đặt cô ta ở trong bàn tay hay sao, chỉ cần cô ta nói một tiếng, cho dù có bận, có xa đến đâu thì anh ta sẽ luôn chạy đến nhanh nhất.
Chứ đừng nói đến trời đã sẩm tối rồi nhưng vẫn còn vì Lâm Minh Kiều mà cho cô ta leo cây.
Nhưng cô ta không thể nói, chỉ có thể làm ra vẻ dịu dàng rộng lượng: "Không sao, lúc này anh bàn chuyện với Lâm Minh Kiều thế nào rồi?"
"Bàn thì bàn rồi, chỉ là cô ta đưa ra muốn mười phần trăm cổ phần của công ty Âu Lam Sênh" Tống Dung Đức bất đắc dĩ nói: "Lúc nãy anh về công ty để trao đổi với các quản lý cấp cao một lát, mọi người đều cho rằng phương án này cũng khả thi, nếu như có thể buộc Lâm Minh Kiều và Âu Lam Sênh lại với nhau thì thật là đáng giá"
"Mười phần trăm?" Nhạc Hạ Thu không khỏi cao giọng: "Cô ta cũng tống tiền quá đáng rồi, các anh còn muốn đồng ý?"
"Hết cách rồi, có điều đã từng được thử bao bì sản phẩm mới của công ty chúng tôi, tôi tin giá trị của Âu Lam Sênh sẽ được nâng cao trong thành phố"
Nhạc Hạ Thu thật sự rất muốn mắng Tống Dung Đức là "đồ ngu".
Chẳng qua cô ta chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, nhưng lục phủ ngũ tạng đều đang tức điên lên cả rồi.
Cúp điện thoại xong, cô ta lập tức gọi điện cho Nhạc Trạch Đàm.
Nhạc Trạch Đàm vừa nghe được thì chuyện này thì đã hận đến nghiến răng: "Cậu Tống bị Lâm Minh Kiều hèn hạ kia tẩy não rồi, dù cô ta có xứng đáng để nhận mười phần trăm cổ phần công ty Âu Lam Sênh, còn không bằng đưa số cổ phần đó cho em".
"Anh trai, em thật sự không thể nhịn được nữa rồi, anh tìm cho em một cơ hội để đối phó với Lâm Minh Kiều đi" Nhạc Hạ Thu nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau này em sẽ lại chỉnh đốn Khương Tuyết Nhu"
.