Tống Dung Đức: “...”
“Ông của tôi ơi, đời trước tôi đào mộ tổ tiên nhà anh à” Lâm Minh Kiều không nhịn được mà nhỏ giọng chửi: “Tôi bị anh hại chết rồi.”
“Bọn họ đã làm gì?” Tống Dung Đức càng lo lắng thấp thỏm không yên.
Lâm Minh Kiều vừa định mở miệng đã bị một bàn tay cướp điện thoại đi.
Hoắc Anh Tuấn nói thẳng: “Cô ấy đang ở trong bệnh viện, cậu mau qua đây, phụ trách đưa người về”
“Lão Hoắc.”
“Tin tức tiêu cực của Hàn Tín đã tung ra rồi, nên là muốn tránh thủ cơ hội này diệt trừ đối thủ như thế nào thì phải phụ thuộc vào cậu.
Hơn nữa, một bài học lớn đã dạy, nếu như là người có trợ giúp lớn cho công ty, vậy thì nên để ý đến sự an toàn hay nguy hiểm của đối phương”
Hoắc Anh Tuấn nói xong thì tắt điện thoại, sau đó thì vươn tay ném cho Lâm Minh Kiều, xoay người tiếp tục đi chăm sóc Khương Tuyết Nhu.
Hai mươi phút sau đã có kết quả báo cáo thử máu.
Bác sĩ chắc chắn hai người không có việc gì, chỉ cần đêm nay quay về nghỉ ngơi thật tốt vậy thì ngày mai có thể khôi phục sức khỏe.
Nghe vậy Hoắc Anh Tuấn lập tức ôm lấy Khương Tuyết Nhu: “Chúng ta quay về đi”.
Khương Tuyết Nhu lo lắng nhìn Lâm Minh Kiều: “Nhưng mà cô ấy.”
“Tớ ở lại bệnh viện, không sao đâu, hai người cứ về trước đi, đợi một lát nữa thôi, Tổng Dung Đức sắp đến rồi” Lâm Minh Kiều khoát tay: “Hai người còn ở lại đây, nói không chừng Tống Dung Đức lại cãi nhau với hai người”
“Ừ, cô ấy nói đúng đấy.
Anh không có tâm trạng tranh cãi với cậu ta” Hoắc Anh Tuấn cũng không muốn phải đối diện với Tống Dung Đức.
“Vậy thì cậu nhớ cẩn thận một chút.
Nếu như anh ta không đến đón cậu thì cậu cứ gọi điện cho tớ”
Khương Tuyết Nhi nói xong thì cũng bị Hoắc Anh Tuấn ôm ngang rời đi.
Lâm Minh Kiều nhìn thấy thì hơi xúc động và ghen tị.
Trước kia cô ấy vẫn luôn cảm thấy loại sinh vật như bạn trai này là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn bây giờ phát hiện ra có bạn trai cũng rất tốt.
Hơn mười phút sau Tống Dung Đức mới đến, nhìn thấy Lâm Minh Kiều nằm trên giường như động vật không xương sống, đầu tóc rối bời, trên người còn mặc đồng phục bệnh nhân, anh ta cảm thấy hơi áy náy: “Lão Hoắc đâu?”
.