Đang ăn socola thì Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị nghẹn đến chết.
Mẹ kiếp, người này thật là cực kì bám người đi.
Nhưng lúc nhìn đoạn đối thoại, cô khó hiểu cười.
Chờ lúc kịp phản ứng, khóe miệng cứng lại.
Ban đêm, trong quán rượu.
Khương Tuyết Nhu ngồi ở trên ghế chân cao, người ngồi bên cạnh khoác áo khoác là Lục Thiên Bảo.
“Lần này đi Vịnh Neah cực khổ rồi, tra như thế nào?” Khương Tuyết Nhu mở ra chai bia đẩy qua cho anh ta.
“Loại chuyện này đều là cơ mật, vậy sẽ không tiết lộ” Lục Thiên Bảo cầm bia uống một hớp, đắc ý nói: “Nhưng mà tôi là người nào? Tôi ở bên kia lăn lộn một khoảng thời gian, cuối cùng bị tôi nghe ngóng được một ít tin tức, bên kia có nhóm người quả thật tới nước Nguyệt Hàn.
Lúc ấy có một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi nước Nguyệt Hàn chỉ ra rất nhiều tiền để mời.
“Có hình không?”
“Không có
Lục Thiên Bảo nhìn ánh mắt “cậu thật gà” của cô xong liền cảm thấy vô cùng ủy khuất giải thích: “Xin nhờ, chỗ đó mặc dù loạn nhất toàn cầu, nhưng người ta cũng có tổ chức, tin tức kia tùy tiện tiết lộ ra ngoài, ai dám tìm bọn họ hợp tác”.
“Nam nhân anh tuần trẻ tuổi nước Nguyệt Hàn? Nhạc Trạch Đàm coi như xong đi, hoàn toàn không lá gan đó cùng những thứ nhân vật nguy hiểm kia tiếp xúc” Khương Tuyết Nhu như có điều suy nghĩ: “Nhạc Hạ Thu còn có người giúp?”
“Tất nhiên sau lưng còn có người” Lục Thiên Bảo vô cùng khẳng định nói: “Cô ta còn chưa có móc lá bài tẩy ra”
“Chờ một chút đi, cô ta bây giờ hẳn không dằn nổi, đại khái chờ không được bao lâu nữa đầu” Khương Tuyết Nhu nhập một miếng bia, giữa ánh mắt bỗng nhiên toát ra vẻ uể oải.
“Chị thế nào, tâm tình không tốt?” Lục Thiên Bảo chớp mắt: "Sao sao chị cùng với Hoắc Anh Tuấn lui tới cảm giác thế nào? Có phải cảm giác tái hợp cùng với chồng cũ, người chồng cũ đã từng từ bỏ đối xử tàn nhẫn với chị trước hôm nay có xem chị như là bảo bối hay không?”
.