Anh rõ ràng cũng tức giận như vậy, tại sao cô lại không mềm ngọt nói dỗ một câu, giải thích một câu.
Chỉ cần có cầu xin anh, bảo đảm sau này không cùng người khác phái đơn độc hẹn hò nữa, thì anh cũng là có thể miễn cưỡng tha thứ cho cô.
Nhưng mà thái độ của người phụ nữ này quả thực quá lạnh lùng.
“Khương Tuyết Nhu, sợ rằng em còn không có hiểu rõ, nếu đã làm người phụ nữ của Hoắc Anh Tuấn tôi, thì không dễ dàng chia tay như vậy.
Chỉ có tôi không muốn em nữa, không có chuyện em nói lên lời chia tay trước”
Anh nói xong nặng nề đập cửa rời đi.
Trong phòng, Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Lục Thiên Bảo: “Cậu bị ký giả chụp được.
Trước tiên hãy trốn đi, chớ lộ diện, có chuyện tôi sẽ liên lạc với cậu”
Cả ngày tiếp theo, Hoắc Anh Tuấn đều không liên lạc cho cô.
Cô dứt khoát đi đến biệt thự nhà họ Diệp chăm sóc Hiểu Lãnh.
Lúc cô tới, Hiểu Lãnh đang táy máy một bộ robot đại chiến cực xịn.
“Đây là ông ngoại mua cho con?” Khương Tuyết Nhu nhìn cái hộp một chút, đây là bản số lượng hạn chế, hẳn là rất đắt.
“Đây là chú Lương đưa cho, chú ấy hôm qua tới vườn trẻ thăm con” Hiểu Lãnh ngẩng đầu cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng.
Khương Tuyết Nhu ngẩn người, cô biết Hiểu Lãnh rất ít khi cười, nhưng thằng bé bây giờ bởi.
vì quà của Lương Duy Phong mà cười, nói rõ là thằng bé thật rất thích.
Lương Duy Phong luôn là như vậy, nhớ sở thích của hai đứa tre, tỉ mỉ ôn hòa.
Tâm tình cô bỗng nhiên trầm xuống.
Cô biết, Lương Duy Phong một mực ở sau lưng yên lặng quan sát cô, thậm chí sợ quấy rầy kế hoạch của cô, nên cũng rất ít khi đến tìm cô.
“Hiểu Lãnh, con thật rất thích chú Lương sao?” Khương Tuyết Nhu ôn nhu hỏi.
“Mẹ, thật ra thì con biết chú ấy là muốn mẹ vui vẻ nên mới có thể đối tốt với chúng con.” Hiểu Lãnh nghiêm túc nói: “Đối với con mà nói quan trọng nhất chính là hạnh phúc của mẹ, mẹ không bị tổn thương”
Khương Tuyết Nhu cúi đầu hôn trán của con trai một cái.
.