Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô ta bị Lục Thiên Bảo làm cho suýt chút mất trinh hay sao, không có, ngược lại, Lục Thiên Bảo thì sao, bị mất ngón tay, còn dính vào việc ghiền ma túy, trên người chồng chất vết thương.
" Anh Tuấn, anh không tin em?" Nhạc Hạ Thu gương mặt tái nhợt lộ vẻ sầu thảm nhìn anh.
Hoắc Anh Tuấn cũng nhìn chăm chú cô ta.
Đây là người đàn bà anh đã từng yêu sâu đậm, cho dù không thương, cũng nghĩ tới phải bảo vệ cô ta thật tốt, nhưng mà đột nhiên anh phát hiện, mình hoàn toàn nhin không hiểu cô ta.
Lần đầu tiên đó là Lỗ Triết Hạn.
Lần này thì sao, thời điểm anh cùng Khương Tuyết Nhu tình cảm thật là tốt, cô ta đột nhiên bị bắt cóc, sau đó hết thảy đều thay đổi.
Không phải do hai anh em bọn họ, mình sẽ không đi chém đứt ngón tay của Lục Thiên Bảo, cũng sẽ không đứng ra lãnh vụ kiện này.
Nếu như hết thảy các thứ này thật sự là do Nhạc Hạ Thu tự tay bày kế, cái này quả thật để cho anh rợn cả tóc gáy.
" Hạ Thu, vụ án này của cô sau này sẽ do cảnh sát chính thức tiếp nhận, hai tên bắt cóc kia cảnh sát cũng sẽ cố gắng đi tìm giúp cô, tôi cùng cô đã chia tay, sau này cô không nên tới tìm tôi nữa"
Hoắc Anh Tuấn buông ánh mắt nói thật nhỏ, lúc anh sắp xếp chuẩn bị rời đi.
Nhạc Hạ Thu hạ bắt cánh tay anh lại, thê lương kêu khóc: " Anh Tuấn, người khác có thể hoài nghi em cũng không quan trọng, nhưng chúng ta quen biết hai mươi năm, anh cũng không tin em sao? Em một cô gái yếu đuổi cũng không có bản lĩnh cao để đi bắt cóc Lục Thiên Bảo như vậy, anh ta năng lực chiến đấu cũng có thể ganh đua cao thấp cùng với Chiến Thành, nói cho cùng em quả thật không biết Lục Thiên Bảo cũng là bị người ta trói đem tới, em mở mắt ra một cái là đã nhìn thấy anh ta.
"
" Chính là như vậy.
" Nhạc Trạch Đàm vội vàng nói: " Tôi bình thường coi như nhiều nhất cũng tiếp xúc với một vài tên côn đồ tầm thường, cái gì mà chích ma túy người ta kia cũng không đụng tới bao giờ, những người này rất rõ ràng chính là một bang phái có tổ chức, hơn nữa những người đó nếu như là đối với Hạ Thu lại hạ thủ nữa thì phải làm như thế nào"
Nhạc Hạ Thu tán thưởng nhìn Nhạc Trạch Đàm, người này cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.
Hoắc Anh Tuấn bị hai anh em bọn họ nói đến mức huyệt thái dương đột nhiên đau.
Anh cho tới bây giờ không có một giây phút nào chán ghét giống như bây giờ cả, cả người giống như phiêu ở giữa không trung, vô lực mà lại sợ hãi.
Nhất là khi thấy Khương Tuyết Nhu đi ra tòa án, cả người anh cũng phiền não.
" Tôi sẽ tìm người bảo vệ cô một đoạn thời gian nữa, nhưng xin cô, tôi không muốn cô lại liên lạc với tôi.
"
Hoắc Anh Tuấn hất cánh tay Nhạc Hạ Thu ra: " Hạ Thu, cô phải hiểu rõ, lúc tôi cùng cô chia tay, nhà xe, trăm ngàn tỉ tiền mặt.
toàn bộ đều đã cho cô, còn có cô, Nhạc Trạch Đàm, tôi vì Nhạc thị đã đứng sau bảo vệ như vậy nhiều năm, lại nhiều lần cứu có, tôi đã không nợ các người"
Cả khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu cũng trắng bệch như tuyết, nước mắt lại trực tiếp tuôn rơi xuống.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn đã vô lực không muốn quan tâm, anh quá mệt mỏi, bởi vì anh sâu sắc ý thức được, ràng buộc của mình và Nhạc Hạ Thu đã triệt triệt để để hủy diệt tình cảm mà anh và Khương Tuyết Nhu thật vất vả tạo dựng lên.
.