Dụ Dỗ Đại Luật Sư


“Cô ấy tất nhiên sẽ không quá thảm đâu, thủ đoạn của cô ấy dùng trên người tôi cũng đâu có ít.” Hoắc Anh Tuấn cười lạnh.

Hạ Văn Trì: “…

Anh ta cảm thấy như đang bị ban phát “cẩu lương” vậy.

Nhưng mà vẫn tốt mà, không phải bây giờ cậu rất khỏe sao.

Hạ Văn Trì im lặng phỉ báng xong, nói: “Dựa theo những chuyện nhà họ Khương làm trước kia, hôm nay làm bọn họ mất mặt như vậy chắc bọn họ sẽ trả thù, lần trước đem chị dâu giam lại thiếu chút lấy nửa cái mạng của chị dâu, lần này không biết chị dâu có gặp nguy hiểm hay không, tôi muốn cậu lưu ý một chút.”

Hoắc Anh Tuấn tiếp tục cầm tài liệu lên: “Không cần, trừ phi cô ấy đến quỳ xuống cầu xin tôi.”

Dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nhà họ Khương quả thật không tôn trọng tôi, đoạn video này cần được thúc đẩy cật lực, tung lên càng nhanh càng tốt.”

“Tốt.”

Hạ Văn Trì mắc ói, không phải lúc nãy nói tới cầu xin mới giúp sao, trở mặt thật nhanh.

“Còn không mau đi.”

Hoắc Anh Tuấn không vui cau mày.

Vừa nói xong, điện thoại reo lên, nhìn một cái, là Khương Tuyết Nhu gọi tới.

Thấy đã lâu rồi không điện thoại, anh đè nén sự khó hiểu.

“Tôi thấy cô đây là gặp phải chuyện không tốt, gọi điện cầu giúp đỡ.” Hoắc Anh Tuấn chỉ vào điện thoại khỏe miệng lộ vẻ cười, nhưng giọng giễu cợt.

Hạ Văn Trì rất muốn nhắc nhở anh ta một chút, không phải lần trước cũng nói vậy sao, kết quả là người ta căn bản rất ổn.

Nhưng mà nhìn bộ dạng đắc ý của Hoắc Anh Tuấn thật không dám nói.

“Không nhận.” Hoắc Anh Tuấn trực tiếp ném điện thoại lên bàn, tỏ vẻ lười nhác, nhưng mắt thì vẫn luôn dán vào điện thoại.

Vang lên hơn hai mươi giây, lúc điện thoại gần tắt, anh cầm lên.

“Được rồi, nói không chừng bây giờ cô ấy đang bị người của nhà họ Khương truy đuổi, phải thông qua điện thoại để cầu cứu, nếu cô ấy mất mạng thì thật phiền toái.” Hạ Văn Trì thiếu chút nữa thì trừng đến con người cũng rớt ra ngoài, dáng vẻ như vậy thật muốn cho anh em trong nhóm nhìn một chút.

“Nhìn cái gì, cút.” Hoắc Anh Tuấn không vui trợn mắt nhìn anh ta một cái.

Hạ Văn Trì vội vàng cút lẹ, trước khi ra khỏi cửa, vừa vặn nghe được Hoắc Anh Tuấn nhấn nút trả lời, giọng lãnh đạm: “Tôi bộn bề công việc, cho cô mười giây, nói mau”

Dưới chân anh ta lảo đảo, suýt chút thì ngã xuống.

Anh ta bây giờ khẳng định, lão Hoắc một hồi nữa sẽ tìm mình.
Anh ta đi nhanh hơn, tránh cho còn

phải đi an ủi người giận, mệt mỏi.

Điện thoại bên kia, Khương Tuyết Nhu nghe được bộ dạng anh ta cao cao tại thượng, lộ vẻ tức giận.

Nếu đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ sợ quấy rầy anh ta, nhưng bây giờ, anh ta… Nhằm nhò gì.

“Tôi cũng bộn bề nhiều việc, tôi gọi điện thoại chỉ để thông báo cho anh, lúc nào có thời gian thì chúng ta ra cục làm thủ tục ly dị.

Trong không khí quỷ dị trầm tĩnh mấy giây sau, Hoắc Anh Tuấn tựa người vào ghế da, cổ họng phát ra tiếng cười âm trầm.

“Cô càng giỡn càng ghiền à? Khương Tuyết Nhu, tôi cảnh cáo cô, có chừng mực.”

Khương Tuyết Nhu không nói: “Tôi nghiêm túc, tôi bây giờ muốn lập tức ly dị với anh.”

“Cô đừng hối hận?” Hoắc Anh Tuấn sắc mặt âm trầm.

Anh vốn không tin cô nghiêm túc, người phụ nữ này vì lấy được mình nên hoàn toàn không xem mình ra gì, làm thế nào lại dễ buông tha.

“Tôi không hối hận, anh lúc nào thì rảnh rỗi.”

“Được, bây giờ tôi rảnh.” Nếu cô muốn chơi, anh liền chơi với cô.

Khương Tuyết Nhu sửng sốt một chút, anh không phải mới vừa nói bận rộn hay sao, vì để ly dị với mình, cũng có thể bỏ ra chút thời gian.

“Vậy bây giờ tôi qua, chúng ta nửa giờ sau sẽ gặp ở cục”

Trong giọng nói cô mang một tia sung sướng, nói xong liền cúp điện thoại.

- ----------------------

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui