Lâm Minh Kiều đem giọng nói sợ hãi ủy khuất nói thật cao, e sợ cho người bên trên không nghe được: " Anh đổi cho tôi đích bộ lễ phục màu xanh đậm kia, kích thước của nó quá nhỏ, quả thực không mặc vào, Cổ Nhạc, phiền toái cô lần sau mặc lễ phục màu gì trước khi đến thông báo với tôi một tiếng, tôi sợ mặc đồ màu lại giống cô, lại bị Cậu Tống mắng"
Người chung quanh lập tức khinh bỉ nhìn Nhạc Hạ Thu nghị luận.
" Đây cũng quá không nói đạo lý đi, màu đỏ chỉ cô ta có thể mặc a"
"Đúng vậy, chính cô ăn mặc màu sắc không đẹp mắt như Lâm tiểu thư lại bắt người ta đổi, bình thường thật không nhìn ra cô ta là thứ người như vậy."
"Cậu Tống cũng vậy, Lâm tiểu thư lần này là điều chế sự sản phẩm mới, cũng là đại công thần của Âu Lam Phương, kết quả cùng Nhạc Hạ Thu mặc quần áo cùng một màu lại phải bị phê bình, quá ngang ngược"
Hai người Tổng Dung Đức và Nhạc Hạ Thu bị nói mặt đỏ cổ to, trong lòng Tống Dung Đức lại là hận không thể đem Lâm Minh Kiều ăn tươi nuốt sống.
Tổng giám đốc Phương Kinh Lý cũng âm thầm kêu khổ, ông ấy mới vừa rồi cũng không nên nhiều chuyện hỏi câu này.
Ông ta vội vàng nghĩ biện pháp đem đề tài câu chuyện chuyển đến sản phẩm mới, nhưng mà có mấy lời vẫn là một truyền mười, mười truyền một trăm, chuyện có liên quan đến lễ phục vẫn là truyền khắp cả buổi họp báo.
Mọi người nhìn Nhạc Hạ Thu ánh mắt đều tràn đầy khinh miệt.
Nhạc Hạ Thu hận Lâm Minh Kiều thật là hận muốn chết, trực tiếp gọi Nhạc Trạch Đàm kêu tới: " Tối nay, vô luận anh dùng bất kỳ phương pháp gì, em nhất định phải để cho Lâm Minh Kiều sống không bằng chết".
" Hạ Thu, em yên tâm đi, trong rượu bây giờ Lâm Minh Kiều uống, anh đã để cho người thả chút đồ" Nhạc Trạch Đàm tà khí cười nói: " Buổi tối, anh sẽ để cho cô ta ở trên giường bị anh hành hạ sống không bằng chết"
" Em mong đợi tin tức tốt của anh"
Nhạc Hạ Thu hài lòng nhìn anh ta một cái.
Cũng trong lúc đó, Quý Tử Uyên đi tới bên người Tống Dung Đức: " Tôi còn có việc, đi trước." " Được, vậy tôi không tiến cậu" Tống Dung Đức vỗ vỗ bả vai anh ta.
Quý Tử Uyên như có điều suy nghĩ nhìn anh ta một cái: " Dung Đức, thật ra thì chẳng qua chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cái đó không cần thiết"
Tổng Dung Đức bị anh em sỉ vả mặt đầy lúng túng: " Cậu hiểu lầm, tôi...!"
" Dung Đức, làm người nên khiêm tốn một chút, chú của cậu bây giờ sắp được tranh cử, đừng gây cho nhà họ Tống phiền toái, tôi cũng là xem cậu là anh em, mới nói thật.
Quý Tử Uyên nói xong mang Thang Nhược Lan rời đi.
Trên xe, Thang Nhược Lan thận trọng suy đoán sắc mặt anh ta: " Tử Uyên, anh cảm thấy tối nay...!"
" Không nghĩ tới Hạ Thu là thứ người như vậy" Quý Tử Uyên móc ra điếu thuốc, môi mỏng ưu mỹ cắn: " Một bộ quần áo màu sắc giống nhau cũng không tha cho, trước kia chúng ta vẫn là thật không quá hiểu cô ta".
"Đúng vậy." Thang Nhược Lan chê cười, nhìn dáng dấp sau này cô ta không thể cùng Nhạc Hạ Thu qua lại quá gần.
" Loại tính tình này của cô ta, Dung Đức cùng cô ta ở chung một chỗ không thấy được là chuyện tốt gì a" Quý Tử Uyên cảm khái.
Buổi tối mười một giờ.
Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, cô hoài nghi mình là uống nhiều rượu, dứt khoát liền từ giả mọi người đi thang máy đi lên phòng trên lầu nghỉ ngơi.
Chẳng qua là mới vừa đi ra thang máy, đầu óc chính là một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó trực tiếp té xỉu xuống đất.
Nhạc Trạch Đàm lập tức cười tà từ một bên chui ra, trực tiếp đem cô từ dưới đất kéo lên.
Vòng eo nhẵn nhụi thiếu chút nữa khiến cho anh ta không kiềm được tại chỗ.
"Tiểu tiện nhân, tối nay kịch hay vừa mới bắt đầu, nhìn tôi làm sao dạy dỗ cô" Nhạc Trạch Đàm ở trên mặt cô ấy bóp một cái, ôm Lâm Minh Kiều đi vào phòng.
Vừa định đi mở cửa, đột nhiên nghĩ tới thẻ mở cửa phòng của mình vô tình rơi ở trên ghế sa lon trong phòng tiệc..