[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
" Hạ Thu, em mới là người đàn bà anh yêu" Tống Dung Đức vội vàng nắm được tay cô ta, nóng bỏng nói: "Vì em, anh có thể buông bỏ hết thảy"
"Anh...!Anh có ý gì?" Nhạc Hạ Thu có loại dự cảm xấu.
Tổng Dung Đức cười khổ: " Chị anh nói, nếu như anh không thừa nhận Lâm Minh Kiều là vị hôn thê của anh, thì nhà họ Tống sẽ hủy diệt Âu Lam Phương, Tống Như Nguyệt cái người đàn bà lãnh huyết vô tình đó là thật làm được, nếu như nhà họ Tống chèn ép, anh có thể sẽ cái gì cũng không có, nhưng không quan trọng, anh còn có chút tiền gửi ngân hàng, chỉ cần có em là đủ rồi."
Nhạc Hạ Thu hạ: "..."
Cô ta hoàn toàn bối rối.
Bị hủy bỏ tư cách người thừa kế tập đoàn Tổng thị Tống Dung Đức đã khiến cho cô ta rất phỉ nhổ rồi, nếu như ngay cả Âu Lam Phương cũng không có, vậy anh ta còn có cái gì, dựa vào chút tiền gửi ngân hàng kia của anh ta mà sống qua ngày?
Chút tiền gửi ngân hàng kia của anh ta có thể phung phí bao lâu.
Nói không chừng đến lúc đó cô ta còn phải dựa vào phí chia tay của Hoắc Anh Tuấn để nuôi Tống Dung Đức và Nhạc Trạch Đàm hai tên phế vật này.
Nói cho cùng, Tống Dung Đức mất đi hết thảy, cô ta cùng anh ta ở chung một chỗ, há chẳng phải là bị người khác cười nhạo hay sao.
" Dung Đức, cám ơn anh yêu em như vậy."
Nhạc Hạ Thu rưng rưng nâng lên cặp mắt: " Anh vì em bỏ ra nhiều như vậy em đã biết, nhưng em không thể hại anh, Âu Lam Phương là anh sau khi tốt nghiệp đã tốn rất nhiều tâm tư để sáng lập, bên trong đặt quá nhiều tiền và tâm huyết của anh, một người đàn ông, hẳn lấy sự nghiệp làm trọng, hơn nữa em thật không muốn anh vì em, bị người khác xem thường"
Tống Dung Đức bị cảm động trở nên hồ đồ: " Hạ Thu, không quan trọng, chỉ cần cùng em ở chung một chỗ, anh không ngại bị người khác xem thường."
Nhạc Hạ Thu muốn hộc máu, đúng là cái đồ Tống Dung Đức đầu óc ngu ngốc, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta cũng không thể bộc lộ ra ngoài.
" Nhưng mà em để ý, em không thể để cho anh bị người khác xem thường, nói cho cùng anh bây giờ không hối hận, ai biết sau này thì sao" Nhạc Hạ Thu buồn bã thở dài: " Nếu như chúng ta có thể tiến tới với nhau, em hy vọng phần tình cảm này là không lưu tiếc nuối"
" Có ý gì, em muốn đẩy anh ra?" Tống Dung Đức thống khổ không dứt.
" Không phải, chúng ta tạm thời tách ra đi, dù sao chẳng qua cũng chỉ là thừa nhận Lâm Minh Kiều là vị hôn thê của anh mà thôi, các người cũng không có kết hôn, đồng thời khoảng thời gian này em sẽ biểu hiện tốt một chút, tranh thủ để cho người nhà họ Tống hài lòng.
Em cảm thấy hai người chung một chỗ, vẫn là phải được bố mẹ ủng hộ, em không muốn nhìn thấy anh cùng người nhà phát sinh mâu thuẫn, hơn nữa em cũng hy vọng anh có thể lớn lên nhanh lên một chút, lớn lên đến cái mức không bất kỳ người nào có thể uy hiếp anh, em tin tưởng anh có thể".
Nhạc Hạ Thu khích lệ nhìn anh ta chăm chú.
Tống Dung Đức hoàn toàn rung động, nhưng cũng càng đau lòng nàng: " Nhưng mà Hạ Thu, anh nếu như thừa nhận Lâm Minh Kiều là vị hôn thê của anh, em sẽ bị người khác cười nhạo"
" Vì anh, bị người khác cười nhạo cũng không có vấn đề, chỉ cần...!ở trong lòng anh có em là đủ rồi"
Nhạc Hạ Thu than nhẹ trong đôi mắt, lộ ra một hình dáng thương cảm bất đắc dĩ: " Có thể là ông trời già muốn hành hạ em đi, tình cảm của em luôn tràn đầy trắc trở"
“ Hạ Thu, cám ơn em vì anh mà hy sinh."
Tống Dung Đức giơ tay lên: "Anh thề, Tống Dung Đức anh đời này vĩnh viễn chỉ yêu mỗi mình em, anh nhất định sẽ cưới em, em chờ, anh sẽ nhanh chóng lớn lên, trước kia anh quá ngu, không có lòng cầu tiến gì, anh sẽ mau đem Âu Lam Phương phát triển thành công ty mỹ phẩm cao cấp nhất toàn cầu, anh có lòng tin, một năm là có thể làm được, đến lúc đó bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản chúng ta ở chung một chỗ."
"Ừ, em chờ anh".