" Cô chớ nói nhảm" Tống Dung Đức bị cô nói cũng có chút bất an.
" Tôi là nói thật" Lâm Minh Kiều nói xong xoay người gọi đến chiếc taxi.
" Cô không để cho tôi đưa cô về?" Tống Dung Đức bật thốt lên.
" Không dám không dám, anh quá cao quý, sợ bị anh ném trên cầu cao" Lâm Minh Kiều nói xong trực tiếp lên xe, hoàn toàn không có dây dưa.
Tống Dung Đức sửng sốt hồi lâu, vậy tại sao không giống với suy nghĩ của anh chứ.
Anh còn tưởng rằng Lâm Minh Kiều nhất định sẽ đối với mình liều chết bám lấy, dẫu sao mười phần trăm cổ phần tập đoàn Tổng thị vẫn rất chi là mê người.
Vân vân, anh ta thật giống như quên nhắc nhở cô ấy phải uống thuốc ngừa thai.
Năm mươi phút đồng hồ sau, Lâm Minh Kiều từ trên xe bước xuống, kết quả phát hiện Tống Dung Đức lại xuất hiện ở cửa tiểu khu.
" Anh lại muốn làm sao?" Lâm Minh Kiều thấy cái tên ngu ngốc này tâm tình không vui.
" Cái này, uống.
" Tống Dung Đức đưa một hộp thuốc ngừa thai đưa qua, ánh mắt lóe lên: " Tôi không thể để cho cô mang đứa trẻ của tôi"
Lâm Minh Kiều trong lòng phát lạnh.
Thật, đời này của cô ấy làm sao xui xẻo như vậy, đầu tiên là đụng phải Giang Quý Dương, lần này lại đụng phải Tống Dung Đức.
"Yên tâm, ngày hôm qua từ khách sạn đi ra tôi liền uống rồi, còn chờ anh đưa cho hộp thuốc, tất cả cũng đã muộn rồi.
" Lâm Minh Kiều chịu đựng tức giận từng bước một đến gần.
" Tống Dung Đức, làm người chớ quá đáng, tôi ở trong buổi họp báo của anh bị người ta hãm hại, tôi cũng là người bị hại, mời anh nhớ, nếu không phải là bởi vì gia nhập Âu Lam Phương, tôi căn bản cũng sẽ không bị anh làm hại lần đầu tiên của tôi, anh có thể không thích tôi, nhưng làm người ít nhất phải có lương tri"
Tổng Dung Đức bị ánh mắt tức giận của cô ấy ép không nhịn được lui về phía sau, cả người cũng có chút chột dạ.
" Tôi đây là vì tốt cho cô, tôi lại không thích cô, lỡ như cô mang thai đứa trẻ của tôi,
vậy cô cũng là mẹ đơn thân, dù sao cô cũng đừng nghĩ đứa bé sẽ thuộc về cô.
"
"Yên tâm, loại gien chất lượng kém này tôi cũng không muốn kéo dài tiếp, nhưng mà tôi ở trong buổi họp báo của anh xảy ra chuyện, anh có phải cũng phải giao phó cho tôi hay không, đến tột cùng là ai hãm hại tôi" Lâm Minh Kiều hùng hổ dọa người nói.
Tống Dung Đức bị hỏi sững sốt, anh ta đĩ nhiên biết là Nhạc Trạch Đàm.
Nhưng mà Nhạc Trạch Đàm là anh ruột của Hạ Thu, Hạ Thu đã vì anh ta tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhiều như vậy, anh ta nếu như nói ra, Nhạc Trạch Đàm nói không chừng sẽ bị bắt đi.
"Tôi! Tôi làm sao biết, cô ngày đó mặc như vậy, hoặc giả là rước lấy bao nhiêu ảnh mắt dòm ngó đi" Tống Dung Đức chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt cô ấy.
Nhưng ánh mắt anh ta không có tránh được cặp mắt của Lâm Minh Kiều,
Nhìn dáng dấp vậy là Tuyết Nhu đã đoán đúng, đêm đó quả nhiên là Nhạc Trạch Đàm, Tống Dung Đức biết, chẳng qua là anh ta vì Nhạc Hạ Thu nên muốn che giấu.
Đáy mắt cô ấy thoáng qua một chút thất vọng sâu đậm.
Cô ấy mặc dù không thích anh ta, nhưng vẫn là cho phép người đàn ông này, chẳng qua là cảm thấy anh thích Nhạc Hạ Thu nên mù mắt mà thôi.
Nhưng mắt có thể mù, lòng cũng mù không có bất kỳ thị phi trắng đen nào có thể phân biệt, vậy người này cũng không đáng giá gì để cô xem trọng.
Lâm Minh Kiều không nhìn anh ta nữa, xoay người rời đi.
" Ai, cô liền! Cứ như vậy đi?" Tống Dung Đức ngẩn người, theo bản năng gọi cô lại.
" Nếu không thì sao, anh sẽ nói cho tôi là Nhạc Trạch Đàm sao, anh sẽ giúp tôi bắt anh ta sao, anh thậm chí sẽ còn giúp Nhạc Trạch Đàm che giấu chứng cớ"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lâm Minh Kiều cười nhạo một tiếng:" Tống Dung Đức, chớ đem người khác xem là kẻ ngu, ngày đó chỉ có Nhạc Trạch Đàm dám làm loại chuyện này, ba năm trước, anh ta dám xông vào nhà tôi, đánh tôi, rồi còn cưỡng hiếp tôi.
Ba năm sau, có các người che chở, còn có gì không làm được, mạng anh ta được a, không có một Hoắc, lại tới một Cậu Tống"
Nói xong, cô rủ lông mi xuống, che đi hận ý trong đáy mắt, cũng không quay đầu lại rời đi.
Tổng Dung Đức nhìn lưng của cô, một gương mặt xinh đẹp nóng hừng hực khó chịu, anh ta không nghĩ tới cô ấy cái gì cũng biết.
Là Nhạc Trạch Đàm hãm hại cô ấy, sau đó lại bị mình phá hủy sự trong trắng.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, anh nói những lời đó, quả thật thật quá đáng rồi.
Từ đầu tới đuôi, cô ấy cũng không làm gì sai.
Mình hẳn nên bồi thường cho cô ấy.
.