"! Được.
" Hoắc Anh Tuấn miệng mềm nhũn.
Buổi tối, bà vú cho Hiểu Khê sau khi tắm xong, anh ôm Hiểu Khê ngủ.
Mặc dù mấy ngày nay đều không làm sao ngủ được, nhưng khi nằm ở trên giường, anh cũng không cách nào ngủ.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Hiểu Khê ở trong ngực anh lăn qua lộn lại, cũng không ngủ được: " Bác! "
" Ừ, thế nào?" Hoắc Anh Tuấn ôn nhu nhìn cô bé.
Hiểu Khê trong lòng chua chát, cô bé biết, người này là bố ruột của cô bé, nhưng mà cô bé lại không thể nói cho anh biết, mẹ mình còn có một tuần lễ nữa thì sẽ cùng chú Lương kết hôn rồi.
Chú Lương cũng tốt a, nhưng mà bố cặn bã nhìn lại thật đáng thương, rõ ràng trước đó vài ngày còn rất căm ghét bố cặn bã, nhưng mấy ngày nay lại khó hiểu mềm lòng, ai bảo cô bé là một đứa trẻ hiền lành đáng yêu chứ.
" Bác, tuần sau bố con! Sẽ dẫn con đi ra ngoài chơi hai ngày" Hiểu Khê cuối cùng vẫn là không đành lòng nhắc nhở anh một chút xíu như vậy.
" Rất tốt a, Hoắc Phong Lang là nên mang con đi ra ngoài chơi một chút, bác phê duyệt cho cậu ta hai ngày nghỉ.
" Hoắc Anh Tuấn không suy nghĩ quá nhiều.
Hiểu Khê nhức đầu, chỉ có thể ám chỉ một chút xíu nữa: " Một người bạn của bố con kết hôn, mang con đi ăn rượu mừng, không phải đi chơi"
"Ừ, tham gia hôn lễ có rất nhiều kẹo có thể ăn, nhưng mà muốn Hiểu Khê ăn ít một chút" Hoắc Anh Tuấn thấp giọng dặn dò.
Hiểu Khê trong lòng bất đắc dĩ than thở.
Được rồi, cô bé chỉ có thể ám chỉ đến nơi này.
Nếu là nói quá rõ ràng mẹ cùng Hiểu Lãnh khẳng định sẽ nổi giận, cô bé cũng không thể làm chuyện có lỗi với chú Lương.
Bố cặn bã, vậy thì chờ chính bố có thể phát hiện sớm một chút hay không, phát hiện không được vậy cũng không có biện pháp.
Mấy ngày kế tiếp, Hoắc Anh Tuấn luôn là ở cửa nhà họ Diệp cùng công ty hai nơi chạy qua chạy lại.
Chớp mắt qua sáu ngày, chiều hôm đó, đại khái là không nghỉ ngơi tốt, cả người anh có chút đầu óc quay cuồng.
Làm thư kí phải nhắc nhở anh có một cuộc hội nghị quốc tế qua video cử hành lúc ba giờ, anh phiền lòng nổi giận: " Chớ chuyện gì cũng tìm tôi, loại chuyện này có thể để cho Hoắc Phong Lang tới"
"Không phải, tổng giám đốc Hoắc, Nhị thiếu gia đã xin nghỉ hai ngày" Thư kí nói.
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một chút, chợt nhớ tới mấy ngày
trước Hiểu Khê nói qua Hoắc Phong Lang muốn đi tham gia tiệc cưới: "Được, tôi biết rồi"
Buổi tối hôm sau, anh lái xe đến trước cửa biệt thự nhà họ Diệp.
Ở cửa đến khi hơn chín giờ, anh cũng không thấy cửa biệt thự nhà họ Diệp có bất kỳ chiếc xe nào đi ra.
Đừng nói Khương Tuyết Nhu, thậm chí ngay cả Lương Duy Phong cũng không có.
Không biết sao phải, trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất an, không nhịn được gọi điện thoại cho Ngôn Minh Hạo.
"Tra một chút Khương Tuyết Nhu đã đi đâu, tối hôm qua làm sao không trở lại.
"
Ngôn Minh Hạo thật không muốn đi hỏi thăm, nhưng mà ai bảo mình là thuộc hạ của anh chứ, vẫn là tìm người đến Hồng Nhân nghe một phen, rất nhanh trả lời: " Khương tiểu thư đi Cảng Loan đã ra khỏi nhà"
.