Nghĩ đến việc cô đột nhiên phải gả cho người khác, hoàn toàn khiến Hoắc Anh Tuấn trở tay không kịp, nhưng đồng thời trái tim của anh giống như bị một năng lượng nào đó bóp lấy khiến anh đau đến mức không muốn sống nữa.
Thì ra tình cảm của anh dành cho người phụ nữ này còn sâu đậm hơn so với tưởng tượng.
Anh thà phá hủy hết tất cả mọi người cũng không muốn để cô gả cho người đàn ông khác.
Suốt đường đi, anh không ngừng gọi điện thoại cho Khương Tiểu Nhu nhưng không có ai bắt máy cả.
Ở một chỗ khác, trong tập đoàn Hoắc thị, khi Ngôn Minh Hạo nghe được tin Hoắc Anh Tuấn đang gấp rút điều động máy bay tư nhân thì đã do dự rất lâu, vẫn không yên tâm gọi vào số dự phòng của Khương Tuyết Nhu.
“Ngôn Minh Hạo, có chuyện gì không?”
Khi giọng nói của Khương Tuyết Nhu vang lên, Ngôn Minh Hạo cười khổ: “Cô Khương, cô lén lén lút lút chạy đến Thanh Đồng để làm gì, làm cho cậu lớn rất lo lắng, còn điều động cả máy bay tư nhân đến tìm cô”
“Cạch”
Phù dâu Lâm Minh Kiều ở bên cạnh Khương Tuyết Nhu bị dọa đến làm rơi giày cao gót trong tay xuống đất.
“Ngôn Minh Hạo, hôm nay tôi kết hôn” Khương Tuyết Nhu nói nhỏ.
“Cái gì?”.
Ngôn Minh Hạo bị dọa đến đứng bật dậy: “Cô! cô kết hôn với ai, tại sao trước đây không nghe được chút tin gì”.
Anh ta ra sức tát một cái vào mặt mình, nghi ngờ mình đang trong cơn ác mộng.
“Tôi kết hôn với Duy Phong”
Giọng nói của Khương Tuyết Nhu dịu dàng: “Tôi và Duy Phong, Hoắc Anh Tuấn dây dưa nhiều năm như vậy, trải qua chuyện lần trước tôi đã rõ ràng Duy Phong là người đối xử tốt với tôi nhất, tôi muốn trân trọng anh ấy, nhưng tôi sợ Hoắc Anh Tuấn biết cho nên
chúng tôi dự định kết hôn trong im lặng trước, tôi đoán là có thể Hoắc Anh Tuấn đã phát giác được gì rồi, cho dù không phát giác ra được thì sau khi anh ấy đến đây điều tra rồi cũng sẽ phát hiện ra thôi”
Ngôn Minh Hạo: “! ”
Anh ta bị tin tức chấn động này làm cho không biết phải nói gì mới tốt nữa.
“Cô Khương, cô đúng thật là! im lặng làm chuyện lớn”
Anh ta cười khổ: “Nếu như cậu lớn biết được chắc chắn sẽ điên mất”
Thậm chí có thể sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan, điên cuồng.
Vừa nghĩ đến tiếp theo anh ta sẽ phải đối mặt với một cậu lớn vô cùng đáng sợ, anh ta liền cảm thấy không rét mà run, rất muốn từ chức, hu hu hu.
“Cô Khương, tôi đoán cậu lớn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi đến Thanh Đồng cũng cần phải hai tiếng rưỡi” Ngôn Minh Hạo chỉ có thể nhắc nhở.
Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn không có cách nào để quay lại với nhau nữa, đây đã là sự thật rồi, anh ta cũng không tiện khuyên, huống chi mấy năm này cô Khương đã phải trải qua rất cực khổ rồi.
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, Ngôn Minh Hạo” Khương Tuyết Nhu thật lòng cảm ơn, những năm qua, nếu như không phải Ngôn Minh Hạo âm thầm giúp đỡ cô, bản thân cô cũng sẽ không có ngày hôm nay.
“Tôi sẽ không nói chuyện này với cậu lớn đâu, nhưng tôi nghĩ cậu lớn đến Thanh Đồng sẽ biết chuyện thôi”
Ngôn Minh Hạo nói xong thì cúp máy.
Bên trong phòng khách sạn, Lâm Minh Kiều vô cùng lo lắng nhìn Khương Tuyết Nhu: “Bây giờ làm sao đây, hai tiếng rưỡi, Hoắc Anh Tuấn đuổi đến đây có lẽ đã là mười hai giờ rưỡi trưa rồi, nếu như anh ta đuổi nhanh, nói không chừng nghi thức cử hành hôn lễ còn chưa kết thúc nữa”
“Vậy thì cử hành trước đi” Bỗng nhiên Lương Duy Phong đi vào: “Anh sẽ thông báo cho bên khách sạn mười một giờ hai tám phút sẽ cử hành”.
Khương Tuyết Nhu giật mình: “Nhưng lúc đó khách mời vẫn chưa đến”
“Đều là những người thân trong nhà, có thể gọi điện thoại liên hệ để họ đến sớm một chút”
Tay của Lương Duy Phong nhẹ nhàng đặt lên vai của cô: “Ngoài ra anh sẽ sắp xếp một số phóng viên đến, vốn dĩ anh định sẽ im lặng nhưng có thể Hoắc Anh Tuấn đã
đoán được gì rồi, vậy thì cứ công khai chuyện này luôn đi, anh không tin anh ta dám không nể mặt mũi mà dám cướp người đã có chồng”
Khương Tuyết Nhu ngơ ngác gật đầu.
Nói trắng ra, Hoắc Anh Tuấn đó là người rất đáng sợ, cô không biết anh sẽ làm ra
chuyện gì hay không.
Lâm Minh Kiều lo lắng: “Vốn dĩ hai người còn định đợi đến lúc mang thai rồi mới công khai, rốt cuộc là ai đã tiết lộ chứ?".