Trong tiệc cưới.
Khương Tuyết Nhu đã thay một bộ sườn xám màu đỏ đi mời rượu, bộ quần áo này đã tôn lên vóc dáng yểu điệu của cô, phía trước nở nang phía sau cong vênh, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền kim cương đẹp đẽ.
Không thể nghi ngờ, cô dâu của ngày hôm nay, từ đầu đến cuối cô vẫn nổi bật nhất.
“Cậu nhỏ, mợ nhỏ...!chúc mừng hai người”
Lại đi bàn của bạn bè họ hàng, Lục Thanh Minh phức tạp đứng dậy nâng chén.
“Cám ơn” Khương Tuyết Nhu nâng cốc đang định uống, Lương Duy Phong dịu dàng nhắc nhở: “Uống ít thôi, nhẹ nhàng nhấp một chút là được rồi”
“Ôi, chú rể rất yêu thương cô dâu nha.”
Có người họ hàng nhà họ Lương cười nói: “Cô dâu thì có thể uống ít một chút, nhưng mà chú rể phải uống ba ly”.
“Chú ba, chú đừng làm khó Duy Phong” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ cười: “Buổi chiều bọn con còn định ngồi máy bay ra nước ngoài để hưởng tuần trăng mật nữa.”
“Chậc chậc, Duy Phong, cậu xem cô dâu nhà cậu bảo vệ cậu kìa, có phải nên uống nhiều một chút không?” Chú ba nhà họ Lương
không chỉ không nhượng bộ, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu.
“Được.” Lương Duy Phong cưng chiều nhìn Khương Tuyết Nhu một cái: “Đừng lo lắng, tửu lượng của anh rất tốt, không sao đâu?
“Nhưng mà.”
“Có thể nghe thấy em quan tâm anh như vậy, anh rất vui” Lương Duy Phong vui vẻ từ tận đáy lòng.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh cười như một đứa trẻ, trong lòng trào dâng một chút đau lòng, cô xin thề sau này sẽ đối xử với anh thật tốt.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ù ù.
Có người kêu lên: “Ai vậy, vậy mà lại lái máy bay trực thăng tới”
“Có khi vị ấy là người có tên tuổi đấy”.
Vẻ mặt Khương Tuyết Nhu cũng thay đổi, cô nhớ rõ Hắc Anh Tuấn đúng là có máy bay tư nhân, hơn nữa Ngôn Minh Hạo cũng nói phải đến giờ này anh mới đến được.
Cô không nghĩ tới chuyện cô kết hôn đã được truyền đi ai ai cũng biết, anh ta vậy mà vẫn dám đến.
Lương Duy Phong cũng nhận ra, theo bản năng nắm chặt tay cô: “Đừng sợ, anh đã sắp xếp nhân viên ngoài rồi, thành phố Thanh Đồng là địa bàn của chúng ta, anh không tin anh ta trước mặt đồng người dám cướp vợ của người khác như vậy?
Bờ môi mỏng của Khương Tuyết Nhu run rẩy mấp máy.
Quên đi bố cặn bã tới quá muộn, chú Lương và mẹ cũng đã kết hôn rồi.
“Hoắc Anh Tuấn.” Lục Thanh Minh nhíu mày, âm trầm nói ra thân phận của người đàn ông.
Mọi người ồ lên.
Đây là Hoắc Anh Tuấn?
Người đàn ông tôn quý nhất toàn bộ Nguyệt Hàn - Hoắc Anh Tuấn?.