Tất cả mọi người trong tiệc cưới đều nhìn Hoắc Anh Tuấn chăm chú.
Giờ phút này, người đàn ông tôn quý nhất Nguyệt Hàn đó lại chật vật như một đứa bé mất đi đồ vật mà mình yêu thích, trên mặt anh tràn ngập bàng hoàng, luống cuống Nhưng một lát sau anh nở nụ cười gắn, tiếng cười âm u kia khiến người ta sợ hãi.
“Lương Duy Phong, anh không biết tôi là hạng người gì sao, cô ấy là người phụ nữ của tôi thì cả đời cũng sẽ là của tôi, dù kết hôn thì đã sao, một tờ giấy hôn thú có là gì”
Hoäc Anh Tuấn lạnh lẽo tiến lên từng bước một, gương mặt đẹp trai tràn ngập sự điên cuồng.
Mặt Lương Duy Phong và Khương Tuyết Nhu hiện lên vẻ hoảng sợ, dường như hai người đều đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Hoắc Anh Tuấn.
“Hoäc Anh Tuấn, anh đủ rồi đấy, tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi.”
Khương Tuyết Nhu không nhịn được gào lên, những lời này cô đã nói rất nhiều lần.
“Không liên quan, anh yêu em là được” Hoắc Anh Tuấn tiến lên nằm lấy tay cô, Lương Duy Phong lập tức chặn lại, đấu tay đôi với anh Nhưng mới được mấy chiêu, đã thấy Lương Duy Phong yếu thế hơn.
“Cậu nhỏ, cháu tới giúp cậu” Lục Thanh Minh lập tức nhảy ra ngoài, một đám đàn ông nhà họ Lương cũng nhanh chóng xúm lại hỗ trợ.
Nhưng mười mấy người đối mặt với Hoắc Anh Tuấn đang nổi điên cũng nhanh chóng bị đánh ngã dưới đất, đau đến nỗi bò cũng bò dậy không nổi.
“Người đâu” Lương Duy Phong che ngực, cố hết sức bò dậy quát lớn với sảnh tiệc bên ngoài.
Nhưng gọi một lúc lâu, lại thấy một đám người lạ vóc dáng cường tráng đi vào.
“Cậu cả Hoäc, người bên ngoài đã dọn sạch hết rồi.” Người đàn ông đi đầu cung kính nói với Hoắc Anh Tuấn.
“Làm không tệ.”
Hoäc Anh Tuấn gật đầu khen ngợi.
Khương Tuyết Nhu nhìn Hoắc Anh Tuấn như nhìn ma quỷ.
Diệp Gia Thanh không thể kìm được cơn giận nữa, cảnh cáo: “Hoäc Anh Tuấn, một vừa hai phải thôi, đúng vậy, với khả năng của cậu có thể đưa Tuyết Nhu đi, nhưng cậu nghĩ có nghĩ đến danh tiếng toàn bộ nhà họ Hoäc và Hoäc thị không, trước mặt mọi người cướp đoạt phụ nữ đã có chồng, hơn nữa còn có phóng viên ở đây, hành động của cậu quá ngang ngược rồi, nếu như truyền ra, cậu và người nhà họ.
Hoäc các cậu sẽ bị toàn bộ Nguyệt Hàn phỉ nhổ”
“Đúng thế, Hoắc Anh Tuấn, anh đừng gây chuyện.” Hoắc Phong Lang cũng sốt ruột đứng ra khuyên can: “Dáng vẻ này của anh sẽ khiến ông bà nội tức giận hôn mê mất.”
*Tôi nói rồi, chuyện hôm nay không có bất kì người nào có thể ngăn cản” Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn không chút nhiệt độ, đáy mắt anh chỉ có Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh một cái rồi xoay người chạy đến cửa sau.
Nhưng cô mặc sườn xám cùng giày cao gót, Hoäc Anh Tuấn nhanh chóng đuổi kịp đến, thẳng tay giáng xuống một cú để cô ngất đi rồi bế lên.
“Tuyết Nhu…” Lương Duy Phong sốt ruột xông lên, một tên trong nhóm Thanh Long ngăn anh ta lại, đánh nhau với anh ta.
Lúc đi ngang qua bố mẹ Lương, Hoäc Anh Tuấn âm trầm cảnh cáo: “Chuyện hôm nay, nếu các người có ai dám báo cảnh sát, tôi không ngại làm cho công ty dược phẩm hàng đầu của Nguyệt Hàn hoàn toàn biến mất đâu.”
Anh nói xong, ôm Khương Tuyết Nhu bước thẳng lên máy bay trực thăng trên sân cỏ, rất nhanh đã rời khỏi.
Bố mẹ Lương nhớ đến ánh mắt rét lạnh vừa rồi của anh, không kìm được mà run cầm cập.
Bố Lương càng tức giận hơn, trút giận lên Lương Duy Phong: “Bố đã từng nói con không nên cưới người phụ nữ này từ sớm rồi, con khăng khăng muốn lấy, giờ thì tốt rồi, vừa mới kết hôn, bà xã đã bị người ta cướp đi rồi: Gương mặt nhã nhặn của Lương Duy Phong cũng trở nên vặn vẹo vì cơn tức.
điên rồi, không nghe thấy lời cảnh cáo của Hoäc Anh Tuấn sao, không thể báo cảnh sát, nhà họ.
Lương chúng ta vốn không phải đối thủ của Hoắc Anh Tuấn”.