Cô tức giận giãm lên chân anh nhưng Hoäc Anh Tuấn dường như: không cảm thấy đau đớn, nâng ngón tay cô lên, khi nhìn thấy trên đó có một chiếc nhẫn kim cương, anh nhíu mày lại, trực tiếp tháo ra ném đi, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương màu hồng đeo lên.
Cha xứ mỉm cười nói: “Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu”
Khương Tuyết Nhu trừng đôi mắt sáng của Hoắc Anh Tuấn, còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn bá đạo của Hoäc Anh Tuấn đã chặn cô lại Cô không ngừng cắn anh, anh cũng không buông ra, thậm chí cô còn nếm được mùi máu trong miệng anh.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, dù sao Khương Tuyết Nhu cũng là phụ nữ, da mặt mỏng, vừa nghĩ đến cha xứ đứng bên cạnh khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức đỏ bừng.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn Thần buông cô ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, khóe miệng cong lên.
Cha xứ cười nói: “Chúc mừng hai người chính thức trở thành vợ chồng”
“Ừm”
Hoäc Anh Tuấn thấp giọng trả lời, một lần nữa ôm Khương Tuyết Nhu đi về nhà chính.
Cho đến khi lên phòng ngủ chính trên tầng hai một lần nữa, Khương Tuyết Nhu thấy trên giường đã được thay bằng một chiếc chăn bông màu đỏ, ở giữa là hoa hồng rải thành hình trái tim, trên đó rắc đậu phộng và chà lá đỏ, ngụ ý sớm sinh quý tử.
Ngay lập tức cô cảm thấy cả người mình không tốt lắm, đồng thời trong lòng cũng bị bao trùm bởi cảm giác áy náy.
Phòng tân hôn như vậy cũng đã được Lương Duy Phong chuẩn bị sẵn ở thành phố Thanh Đồng nhưng đêm nay cô lại bị Hoắc Anh Tuấn bắt lại đây.
Đêm nay không trở về thì rất không ổn, nếu cô vẫn ở cùng với Hoäc Anh Tuấn, cô và Lương Duy Phong nhất định sẽ nảy sinh ra khoảng cách.
Lương Duy Phong đối xử với cô rất tốt, cô không muốn lại làm tốn thương anh ta nữa.
Mà ban đầu cô cũng muốn sống một cuộc sống yên bình và ấm áp với Lương Duy Phong sau khi kết hôn.
“Tuyết Nhu đây là phòng tân hôn của chúng ta, em có thích không”
Hoäc Anh Tuấn đặt cô lên giường lớn, cúi người hôn cô.
“Hoắc Anh Tuấn, anh đừng qua đây” Khương Tuyết Nhu sắp gục xuống thân thể anh, lo lắng đến mức chảy nước mắt.
“Tất nhiên là anh phải qua đây, anh là chồng của em, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Thân thể tôn quý của Hoắc Anh Tuấn ép cô lên, một đầu gối đè lên giường, một cỗ hơi thở nam tính trực tiếp bao vây chặt chẽ Khương Tuyết Nhu.
“Anh không phải chồng tôi, chồng tôi là Lương Duy Phong”
Khương Tuyết Nhu không nhịn được mà hét ầm lên: “Cho dù anh dẫn tôi đến để tổ chức đám cưới, tuyên thệ ra sao, cho dù chuẩn bị phòng tân hôn, anh vẫn không thể xóa bỏ việc tôi và Lương Duy Phong đã kết hôn, đã lấy giấy chứng nhận, chúng tôi đã được pháp luật công nhận”
“Câm miệng.”
Hoäc Anh Tuấn đột ngột đẩy cô ngã xuống, dùng tay phải che miệng cô lại, đôi mắt sâu thảm tỏa ra vẻ hung ác nham hiểm.
Anh đã cố gắng rất nhiều để không nghĩ đến chuyện đó nữa, vì sao cô luôn chọc tức anh, nhắc đi nhắc lại chuyện này..