Sắc mặt quản gia đang cầm hộp đựng thuốc thay đổi: "Cậu cả Hoặc thương nặng quá rồi phải tìm bác sĩ chuyên nghiệp tới đây thôi." "Không cần đầu lấy bằng gạc cho tôi đi, băng bỏ một chút là được rồi.
Hoắc Anh Tuấn thấp giọng nói lạnh lùng.
Sau khi băng bỏ xong lúc anh xuống tầng đã không thấy bóng dáng của Khương Tuyết Nhu nữa, sau khi hỏi người làm mới biết được cô đã tới phòng làm việc rồi.
Anh tới phòng làm việc thì thấy cô đang chơi máy tính.
Nhưng mà nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô lập tức cảnh giác mà trừng mắt với anh.
"Em không cần mở nữa, anh sai người rút hết dây mạng rồi." Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh tiêu sải bước tới trước mặt cô: "Cũng không cần tìm người làm mượn điện thoại đầu, bọn họ vốn không phải là người Nguyệt Hàn, thứ hai là ngôn ngữ họ không thạo, điện thoại của bọn họ cũng chỉ có thể gọi điện liên lạc với người của quốc gia họ thôi." "Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy chứ." Khương Tuyết Nhu nghe thấy tuyệt vọng một hồi: "Hoắc Anh Tuấn, có bản lĩnh thì anh nhất tôi cả đời đi nhưng ánh mắt mọi người đều thấy anh bắt tôi đi, là bắt cóc, bố của tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt anh.
"Anh đã liên lạc với bố của em rồi, anh nói nếu như ông ta lo cho sự an nguy của em thì tốt nhất đừng có báo cảnh sát"
Hoắc Anh Tuấn vô cùng thân mật mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, người không biết còn tưởng rằng hai người là một đôi yêu đang âu yếm nhau: "Dù sao anh cũng có bệnh tâm thần, chuyện điên cuồng gì cũng có thể làm ra được."
Anh dùng giọng nói điềm đạm nhất đe dọa bố của cô,
Khương Tuyết Nhu sợ run cả người hất tay anh ra.
Hoắc Anh Tuấn tiếp tục cười nói: "Đương nhiên nếu ông ta vẫn không thấy em cũng không phải có một cách, dù sao nên nóng áp bức, bố em có thể cũng sẽ làm ra một vài chuyện, cho nên anh nói...!một tháng sẽ để em quay về, để ông ta yên tâm, anh chỉ muốn trải qua quãng thời gian hai người với em để em lại lần nữa có cơ hội yêu anh" "Tôi mới không thèm yêu người bắt cóc tôi đâu, anh nằm mơ" Khương Tuyết Nhu hổn hển gào về phía anh: "Chờ sau khi tôi rời khỏi đây sẽ cắt đứt quan hệ với anh." "Em khẳng định có thể cắt đứt quan hệ sao?" Hoắc Anh Tuấn nhếch môi ý vị thâm trường.
Ngay từ đầu Khương Tuyết Nhu không sao nói rõ được nhưng đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, cơ thể chấn động mạnh.
Vì sao anh lại phải giữ cô lại một tháng, trong một tháng nếu như hai người luôn phát sinh quan hệ thì có thể cô sẽ mang thai.
"Hoắc Anh Tuấn, anh đúng là đồ để tiện, cho dù tôi có chết cũng sẽ không sinh con cho anh đâu." Cô cuồng loạn hét về phía anh.
"Tuyết Nhu, trước kia em mang thai con của anh cũng chứng minh rằng cơ thể anh còn khỏe với em, em nói trong một tháng nếu như mỗi đêm đều ở với em thì cơ hội mang thai của em vẫn rất lớn đấy." Hoắc Anh Tuấn càng nói, máu trong lòng càng dẫn sôi trào lên.
Đứa con của anh và cô anh đã từng bỏ lỡ, lần này thì anh sẽ không bỏ lỡ nữa: "Hiểu Khuê rất đáng yêu đấy, em xem hai người chúng ta nhất định có thể sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như Hiểu Khuê đấy!" "Tôi mặc kệ anh."
Khương Tuyết Nhu sắp bị anh làm phát điên rồi: "Anh đừng có nằm mơ, cho dù mang thai con của anh tôi cũng sẽ phá nó đi." "Nếu như em muốn bỏ nó thì anh chỉ cho để giữ em lại ở đây tới khi em sinh đứa trẻ ra mới thôi."
Hoắc Anh Tuấn thản nhiên nhìn cô: "Em phải tin rằng anh có bản lĩnh làm được, tập đoàn Hoắc Thị sắp nghiên cứu phát triển ra một loại con chip trình độ cao nhất thế giới, lần nghiên cứu phát triển này xáo trộn thị trường toàn thế giới, mà Hoắc Thị không những là đứng vững trên đỉnh Nguyệt Hàn, Hoắc Anh Tuấn sắp trở thành năm công ty lớn nhất thế giới, trên thế giới này địa vị của anh không gì lay chuyển được.
Khương Tuyết Nhu hoảng sợ.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Thị đã muốn phát triển tới nước này.
Nếu như thật sự như lời Hoắc Anh Tuấn nói vậy thì tổng thống cũng không có cách nào với anh.
"Ngoan chỉ cần em sinh con cho dù là con trai hay con gái, tất cả của anh đều là của bọn nó." Hoắc Anh Tuấn dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhân của cô lên: "Tuyết Nhu, trước kia anh chỉ nghĩ tới phát triển sự nghiệp để Hoắc Thị tiến xa hơn nhưng sau khi yêu em, anh phát hiện ra mình kiếm nhiều tiền như vậy cũng không hề có ý nghĩa gì, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, mấy ngày này để chúng ta ở đây vui vẻ vượt qua.
Anh nhẹ nhàng hôn vào môi cô.
Vẻ mặt Khương Tuyết Nhu mờ mịt.
Là cô quá xem nhẹ Hoắc Anh Tuấn, cô hối hận lúc đầu về nước vốn dĩ không nên trêu chọc Hoắc Anh Tuấn.
Chỉ là lúc đó cô một lòng nghĩ muốn trả thù Nhạc Hạ
Thu mà xem nhẹ người đàn ông điên cuồng này.
"Hòn đảo này rất đẹp, anh đưa em ra ngoài đi dạo một lát." Hoắc Anh Tuấn ôm chặt người cứng nhắc của cô ra ngoài..