**********
Chương 986: Hoắc Vân Dương trở thành kẻ đần
Khi anh tiến tới, Sở Văn Khiêm theo bản năng lùi về phía sau hai bước, để cho bảo vệ đứng trước để che chắn.
“Hoắc Anh Tuấn, anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh, nhà họ Hoắc không như xưa nữa.
Từ nay về sau,đệ nhất gia tộc Nguyệt Hàn đầu là nhà họ Sở của chúng tôi.
Đừng nói nhà họ Hoắc các người có thể đứng thứ hai, thứ ba, tôi e rằng gia tộc các người sẽ trở thành gia tộc đứng cuối của trào lưu gia tộc thành Kinh đô cũng nên, đừng tưởng anh từ trước đến nay muốn làm gì thì làm
Sở Văn Khiêm lớn tiếng đứng dậy đùa cợt: “Hơn nữa, anh cướp vợ của người khác là phạm pháp.
Anh cho rằng còn có thể đứng ở chỗ này kiêu ngạo bao lâu.”
Hai đầu lông mày của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích.
Lúc này, rất đông cảnh sát ập vào cửa.
Một gã sĩ quan cảnh sát lướt nhìn qua tình hình thực tế xung quanh, anh ta bước thẳng đến chỗ Hoắc Anh Tuấn: "Hoắc Anh Tuấn Lương Duy Phong và Diệp Gia Thành đã tố cáo rằng các người đã bắt cóc con gái họ.
Bây giờ hãy cùng chúng tôi quay lại đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra.
HỒ, tôi nói không sai chứ.” Sở Văn Khiêm hả hệ đứng lên.
“Cái gì mà Nguyệt Hàn đệ nhất, sau này cũng nên thay đổi thôi.”
Hoắc Anh Tuấn vô cảm liếc nhìn Sở Văn Khiêm, trong lòng chợt hiểu ra: “Anh và Lương Duy Phong có quan hệ gì?” “Cũng không có mối quan hệ thân thiết lắm! Chẳng qua là có cùng chung một kẻ thù không đội trời chung.
Sở Văn Khiêm nhướng mày.
“Hơn nữa, nếu bây giờ không lấy lại được vợ, thì anh ta đúng là kẻ ngu ngốc.
Đôi môi mỏng sắc bén của Hoắc Anh Tuấn mím chặt, tuy rằng Sở Văn Khiêm nói có lý, nhưng anh luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, giờ phút này anh như rơi vào vòng xoáy lớn.
“Hoắc Anh Tuấn, đi cùng chúng tôi”.
truyện kiếm hiệp hay
Cảnh sát trưởng còng tay anh lại.
“Anh bắt cóc Khương Tuyết Nhu ở khách sạn, sau đó không ai có thể liên lạc với Khương Tuyết Nhu, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, anh ngay lập tức trở về đồn cảnh sát và khai báo cho chúng tôi biết nơi ở của Khương Tuyết Nhu.
“ “Thiếu gia." Chiến Thành lo lắng nhìn Hoắc Anh Tuấn.
“Lập tức đưa Hoắc Văn Dương đến bệnh viện.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua vũng máu trên người Hoắc Văn Dương, anh lo lắng nếu Hoắc Văn Dương mất máu nhiều như vậy, thì sau khi tỉnh lại khả năng cao sẽ không còn là một người bình thường, nguyên vẹn nữa.
Khi đi ngang qua Sở Văn Khiêm, Hoặc Anh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: "Sở Văn Khiêm, người đứng sau anh là Sở Minh Khôi, tôi sẽ không buông tha cho anh.
Ánh mắt đó khiến Sở Văn Khiêm tim đập nhanh, nhưng cũng rất sớm bình thường trở lại.
Lần này, nhà họ Hoắc thực sự kết thúc, ngay cả Hoắc Anh Tuấn cũng bất lực.
Tiếp theo, thứ mà nhà họ Sở phải đối phó chỉ có một
Thanh Long.
Chiến Thành nhanh chóng đưa Hoắc Vân Dương đến bệnh viện Quy Gia, hai vợ chồng Hoắc Chân vội vàng chạy tới.
Nhưng sau khi cấp cứu xong, bác sĩ vẫn bất lực nói: “Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng não bị tổn thương nặng, mất máu quá nhiều, đưa đi khám quá muộn, sau này rất có khả năng sẽ không còn minh mẫn như người bình thường” “Trở nên trở nên đần độn.” Cổ Ngọc Quỳnh vừa nghe xong liền ngất đi.
Hoắc Chân cũng chết lặng, không ngờ đứa con trai duy nhất của mình lại trở nên như vật.
Trái tim của Hoắc Nhã Lam cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
“Hoắc Chân...!"Chi im di."
Hoắc Chân tát mạnh vào mặt bà một cái, cả người như giận điên lên, “Tất cả đều là lỗi của chị, là chị nhất định ủng hộ nhà họ Sở, chị nhất định muốn gả cho Sở Minh Khỏi, chính chị là người đã ủng hộ tên khốn tham vọng để dẫn đến ngày hôm nay, chính là người đã hại Vân Dương của tôi, tôi không có loại chị gái như chị.