Edit+Beta: Selbyul Yang
“Vẫn không thể chống đỡ trước sự đáng yêu của cô ấy.”
Hơi thở của cô gái tựa như lông chim quét qua tai, khiến nhiệt độ tăng lên trong nháy mắt.Khi nghe thấy hai chữ ‘bạn trai’, hơi thở của Bùi Thầm khựng lại, ngón tay cầm bút có phần siết chặt, giọng điệu khi nói căng lên: “Đừng nói linh tinh.”
“Ồ.”
Cô cười hì hì đáp, khuôn mặt mềm mại trắng ngần vùi vào ống tay áo khoác của cậu, mặt mày cong lên: “Bùi Thầm à, áo cậu thơm thật đấy.”
“…”
Áo cậu đâu có mùi gì đâu chứ?
Nhưng cái mà Lương Chi Ý chỉ không phải là mùi nước hoa hay gì.
Cô cũng không biết là bột giặt của hãng nào, nhưng mùi hương sạch sẽ mát lạnh, khiến cô vừa ngửi thì đã biết là cậu.
Cô nghĩ tới điều gì đó, rồi nghiêng đầu nhìn cậu: “Bùi Thầm này, cậu có thích hoa sơn chi không?”
Ánh mắt của Bùi Thầm thoáng dừng, “Sao vậy?”
“Mình thích hoa sơn chi.
Mình từng nghe bố mẹ mình nói, họ lấy cái tên “Chi Ý” này cho mình là để chỉ ý nghĩa của hoa sơn chi.
Phải rồi, cậu có biết ý nghĩa của hoa sơn chi là gì không?”
Bùi Thầm cụp mắt, ý nghĩa của loài hoa mà mình từng tra được xuất hiện trong đầu.
Trong sáng tốt đẹp, kiên cường lương thiện.
Tình yêu vĩnh hằng, chờ đợi cả đời.
Lương Chi Ý thấy cậu không nói gì thì khẽ hừ một tiếng: “Mình đoán được ngay là có thể cậu sẽ không biết mà.”
Cô nói cho cậu xong, Bùi Thầm bình thản đáp lại, sau đó hỏi: “Cậu đã đọc thuộc thơ cổ chưa?”
“…”
Cô lặng lẽ im mồm.
Một lúc lâu sau, Bùi Thầm khó có khi không nghe thấy tiếng cô, đôi mắt không khỏi nhìn sang.
Chỉ thấy chiếc áo đồng phục của cậu khoác trên cơ thể mảnh mai của cô gái thì có vẻ rộng vô cùng.
Lúc này cô đang nằm bò ra bàn tập trung đọc thuộc thơ cổ, hàng mi chớp chớp, giống hai cây quạt nhỏ.
Có lúc lại như một con cáo nhỏ quyến rũ.
Có lúc thì lại giống một đứa trẻ.
Bùi Thầm quay đi, ép bản thân không nhìn cô nữa.
Một lát sau, giáo viên dạy ngữ văn đi vào lớp.
Bà vừa bận việc ở văn phòng xong, sau đó bảo mọi người nhanh chóng lấy sách bài tập ra, bắt đầu viết thơ cổ: “Chúng ta chọn thêm hai bạn lên bảng viết nhé.”
Trong nháy mắt cả lớp hít một hơi lạnh, ước gì có thể tàng hình luôn cho rồi.
Giáo viên ngữ văn nhìn lướt một vòng lớp học, cuối cùng nói: “Chi Ý, cả Trương Hâm nữa, hai em lên đi.
Những người khác ai viết của người nấy, đừng có ngẩng lên nhìn.”
Lương Chi Ý nghe thế thì nhanh chóng nhìn quyển sách hai cái, sau đó lên bục.
Khi cô gái đứng trước bảng đen thì trong lớp có rất nhiều bạn thấy cô mặc một chiếc áo khoác đồng phục của nam rộng thùng thình như cái váy, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Tuyên Hạ và Phàn Cao cũng chú ý tới.
Tuyên Hạ kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía chàng trai ngồi đằng sau: “Cái đệt.
Đồng phục trên người Lương Chi Ý là của cậu à?!”
“…”
Cái bút đang viết chính tả của Bùi Thầm dừng lại, đôi mắt cậu sâu thẳm, không trả lời.
Tuyên Hạ ngạc nhiên há hốc mồm: “Đệt mợ cậu ngầm thừa nhận kìa! Thế mà cậu lại đưa áo khoác cho con gái mặc!”
Đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng thấy được!
Tuyên Hạ lớn tiếng ầm ĩ đến mức mấy cậu chàng xung quanh cũng quay đầu sang, cả đám nghe thấy thì nháy mắt trở nên hóng hớt.
Bùi Thầm không giải thích, chuyện này lại càng có vẻ mập mờ hơn.
Mọi người sốc đến mức truyền tai nhau, lớp học lập tức dấy lên một chút xôn xao, sôi nổi bàn luận về mối quan hệ giữa cậu và Lương Chi Ý.
Tuyên Hạ nháy mắt với Bùi Thầm, thấp giọng nói: “Bùi Thầm à, cậu và Lương Chi Ý rốt cuộc là thế nào vậy? Trong kì đại hội thể thao mấy hôm trước hai người còn chẳng hề nói chuyện với nhau, thế mà hôm nay cậu lại đưa áo khoác cho cậu ấy? Cậu mau nói cho mình coi, mình gấp chết đi được.”
Bùi Thầm lạnh nhạt ngước mắt nhìn cậu: “Gấp thì cậu đi WC đi.”
“…” Móa nó chứ.
Tuyên Hạ cười mỉa một tiếng, “Cậu đừng cho rằng mình không biết, cậu càng không nói thì tức là cậu càng chột dạ!”
Ánh mắt của chàng trai thay đổi, mắt điếc tai ngơ tiếp tục ngồi viết.
Lúc này ở trong lớp, tiếng bàn luận về chiếc áo khoác của Lương Chi Ý dần lan rộng.
Tang Tầm Lăng ngẩng đầu lên nhìn cô gái chằm chằm.
Sao cô ta lại không biết cái áo này là của ai được.
Hồi nãy cô ta bảo Lương Chi Ý mở cửa sổ ra, loáng cái thì cô đã khoác áo khoác của Bùi Thầm, đây chẳng phải là đang vả mặt cô ta sao?
Sao Bùi Thầm lại có thể đưa áo khoác cho Lương Chi Ý được, chắc chắn là Lương Chi Ý đòi…
Sắc mặt của Tang Tầm Lăng lạnh lẽo, tay cầm bút dùng sức đến mức hơi trắng bệch.
Trước bảng đen, Lương Chi Ý viết xong một chữ cuối cùng, rồi đặt phấn xuống, ung dung đong đưa tay áo rộng thùng thình đi xuống bục giảng.
Khi ngồi về chỗ, cô ghé sang phía Bùi Thầm, nhẹ nhàng gọi cậu: “Đại sư huynh ơi đại sư huynh, cậu xem giúp mình xem mình viết chính tả đúng chưa với?”
Sẻ con ghé vào tai cậu ríu rít, cuối cùng Bùi Thầm ngẩng đầu nhìn lên bảng đen, một lúc lâu sau thì nói: “Chữ ‘Xác’ trong ‘Yêu mến cơn gió dài của Tông Xác*’ viết sai rồi, bên dưới là chữ tâm*.”
(*)
Lương Chi Ý ngước mắt nhìn bảng đen, rồi lại nhìn vào sách.
Cô hiểu ra rồi “Á” một tiếng, “Đúng là viết sai rồi.”
Lương Chi Ý cầm bút lên vòng vào sách, sau đó nghiêm túc hỏi cậu: “Bùi Thầm à, cậu có biết tại sao mình lại viết sai không?”
Cậu liếc cô một cái, “Không biết.”
“Tại trái tim* đó bị cậu trộm mất rồi đấy.”
(*)
Bùi Thầm: “…”
Cậu không nên phản ứng cô.
Lương Chi Ý cười toe toét.
Quê mùa quá, nhưng thấy dáng vẻ cậu bị cô làm cho cạn lời lại vui quá đi ha ha.
Một lát sau, giáo viên bảo mọi người sửa lại xong rồi nộp, tiết đọc đầu giờ cũng kết thúc.
Quý Phỉ Nhi cầm cốc tới tìm Lương Chi Ý, cô gái bèn đi lấy nước với cô ấy.
Khi ra khỏi lớp, Quý Phỉ Nhi thấy xung quanh không có ai thì không nhịn được nỗi tò mò mà hỏi: “Cái áo khoác trên người cậu ở đâu ra vậy? Đừng nói là của Bùi Thầm đấy nhé.”
Cô gái tươi cười huênh hoang, “Đúng là của Bùi Thầm đấy.”
“Của cậu ấy thật à?”
“Khó tin đến vậy à?” Lương Chi Ý bĩu môi, “Hơn nữa sao mình có thể mặc áo khoác của chàng trai nào khác được chứ.”
Cô cũng hiểu việc tránh hiểu lầm đấy okay?
Hai người lấy nước xong thì về lớp, Quý Phỉ Nhi vẫn còn sốc: “Một người kiêu ngạo lạnh lùng như Bùi Thầm lại cho cậu mượn áo khoác á? Sao mà mình thấy khó tin vậy nhỉ.”
Lương Chi Ý ngước khuôn mặt trắng nõn nà lên, con ngươi ngấn nước cong thành vầng trăng khuyết: “Cậu ấy thấy mình lạnh nên chủ động cho mình mượn, quả nhiên cậu ấy vẫn không thể chống đỡ được một cô gái đáng yêu như mình.”
“…Cái đồ không biết xấu hổ.”
Lương Chi Ý hạnh phúc bùi ngùi, “Bùi Thầm ấm áp quá.”
Càng ngày càng thích cậu hơn hihi.
Lần đầu tiên Quý Phỉ Nhi thấy có người dùng từ ‘ấm áp’ để hình dung Bùi Thầm, đúng là thái quá.
Tâm trạng của Lương Chi Ý rất tốt, cô bước nhẹ nhàng đi về lớp, rồi đúng lúc gặp Bùi Thầm đang đứng trước tấm bảng đen ở phía sau lớp nói chuyện với người bạn viết báo tường.
Cô vừa nhảy một cái thì đối diện với ánh mắt sâu xa của Bùi Thầm.
“…” Toi rồi.
Hồi nãy cô còn lừa cậu là chân cô vẫn còn rất đau.
Người bạn đó đi mất, Bùi Thầm lẳng lặng nhìn về phía cô.
Tứ chi cô gái cứng đờ, sau đó thì chậm chạp di chuyển cái chân phải bị thương, chột dạ nhìn sang chỗ khác, rồi lẩm bẩm: “Mình vừa làm phục hồi chức năng cho chân, thấy vẫn ổn…”
Bùi Thầm cúi đầu, chậm rãi lật tài liệu:
“Ừ, phục hồi chức năng, vì quẹt xước da.”
“…”
Lương Chi Ý tự thấy đuối lý nói không lại cậu nên dứt khoát không giả vờ nữa, về chỗ ngồi xuống.
Sau đó Bùi Thầm cũng ngồi xuống, cô nằm bò ra bàn, vùi một nửa mặt nhìn cậu, tức giận hừ một tiếng:
“Chiếm áo khoác của cậu luôn.”
“…”
Bùi Thầm quay đầu thì thấy vẻ mặt ngạo kiều của cô gái, trong nháy mắt trái tim cậu có chút ngứa ngáy, nhưng sắc mặt vẫn không dao động, không phản ứng cô.
Lương Chi Ý làm chuyện của mình, Tuyên Hạ ở dãy trước thấy Bùi Thầm đã quay lại thì xoay người hỏi: “Sao rồi, cậu đã nghĩ xong chưa? Cậu có tham gia giải đấu bóng rổ liên trường lần này không?”
Bùi Thầm nhìn sách giáo khoa, sau một hồi lâu thì lặng lẽ mở miệng: “Có.”
Tuyên Hạ nở nụ cười, “Tốt quá rồi!”
“Thế hôm nay cậu nhớ đi tìm huấn luyện viên của đội bóng rổ trường nhé.”
“Ừ.”
***
Tiết thứ hai của buổi chiều vốn là tiết âm nhạc, nhưng giáo viên dạy âm nhạc tạm thời có việc, nên cho mọi người tự học ở lớp.
Sau khi vào học, lớp học dần yên tĩnh lại.
Lương Chi Ý làm bài tập của ngày hôm nay.
Đã năm phút trôi qua mà chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống trơn.
Hồi nãy khi hết tiết cô thấy Bùi Thầm đi ra ngoài, tới bây giờ vẫn chưa thấy về.
Dù có đi WC thì cũng đâu cần lâu như vậy chứ?
Lương Chi Ý ngờ vực, thường xuyên nhìn về phía cửa, mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của Bùi Thầm nên không nhịn được mà gọi Tuyên Hạ: “Cậu có biết Bùi Thầm đi đâu không?”
Tuyên Hạ quay đầu nhìn cô, “Sao vậy, lo lắng cho lớp trưởng thế à?”
Lương Chi Ý nhướng đuôi mày lên, “Nếu biết rồi thì còn không mau nói coi?”
Chàng trai mỉm cười, rồi trả lời: “Hình như là cậu ấy đi tìm huấn luyện viên đội bóng rổ của trường để nói chuyện tham gia giải đấu bóng rổ liên trường.”
Lương Chi Ý ngạc nhiên, “Giải đấu bóng rổ gì cơ?”
“Cậu không biết à? Hai hôm trước áp-phích đã được dán trên bảng thông báo rồi đấy.”
Tuyên Hạ nói cứ hai năm thì thành phố Lâm đều sẽ tổ chức thi đấu bóng rổ giữa các trường cấp ba.
Thành phố Lâm có 32 trường cấp ba tất cả, mỗi một trường cấp ba đều sẽ cử một đội tham gia.
Bầu không khí bóng rổ ở thành phố Lâm vẫn luôn rất sôi nổi, bởi vậy đối với lần thi đấu long trọng này, các trường cấp ba đều rất coi trọng, trường nào cũng đang nghiêm túc chuẩn bị.
Nếu có thể giành được chức vô địch thì chắc chắn sẽ là một vinh dự lớn đối với nhà trường.
Chả trách hôm nay Lương Chi Ý thấy rất nhiều cậu chàng vây quanh bảng thông báo xem.
Cô nghe lời Tuyên Hạ nói thì nửa tin nửa ngờ: “Bùi Thầm còn biết chơi bóng rổ nữa à?”
“Cậu đang nói đùa với mình đấy hả? Bùi Thầm mà không biết chơi bóng rổ á?” Tuyên Hạ như nghe được chuyện hài, “Cậu không biết cậu ấy chơi bóng rổ cừ thế nào sao?”
Lương Chi Ý:???
“Trước đây có người gọi cậu ấy là thiên tài bóng rổ.
Hồi cấp hai cậu ấy cũng cực kỳ nổi tiếng ở trường.
Bởi vì cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi nên siêu nhiều con trai thích cậu ấy, con gái lại càng đếm không xuể.”
Nhớ tới quá khứ, Tuyên Hạ cảm thán một tiếng, lại nói: “Nhưng mà sau này, bởi vì…Dù sao sau khi cậu ấy lên cấp ba thì không chơi nữa, cậu không biết cũng phải thôi.
Nếu cậu đã từng thấy cậu ấy chơi bóng rổ rồi thì chắc chắn sẽ thành fan liền.”
Lương Chi Ý được kể cho như vậy thì trở nên tò mò.
Bùi Thầm lạnh lùng chững chạc như thế, thoạt nhìn chỉ biết học hành, trên sân bóng rổ cậu sẽ mang dáng vẻ như nào đây? Cô căn bản không thể tưởng tượng được.
Tuyên Hạ cảm thán: “Nếu lần này cậu ấy có thể tham gia giải đấu bóng rổ liên trường thì cậu có thể xem cậu ấy chơi bóng rổ rồi đấy.”
Òa…
Cô rất là mong chờ đấy.
***
Ở một bên khác.
Vào buổi trưa, ánh sáng lay động.
Bùi Thầm đến văn phòng của huấn luyện viên đội bóng rổ trường.
Khi tới cửa văn phòng, cậu gõ cửa, ở sô pha bên trong, huấn luyện viên Tôn Kinh đang trò chuyện với lãnh đạo.
Anh ta nghe tiếng thì quay đầu, nhìn thấy chàng trai ở trước cửa thì ngạc nhiên: “Ấy, Bùi Thầm đấy hả?”
Bùi Thầm đi vào, gật đầu chào hỏi họ, sau đó bày tỏ mục đích tới đây: “Thưa huấn luyện viên Tôn, em muốn hỏi thử xem… em có thể tham gia giải đấu bóng rổ liên trường năm nay không ạ?”
Tôn Kinh nghe thế thì kích động vỗ tay, cười nói: “Thế này chẳng phải vừa khéo sao! Hồi nãy thầy còn nhắc tới em với hiệu trưởng Giang, cũng chính là vị lãnh đạo này của chúng ta.
Thầy đang định tìm em, không ngờ em lại tìm tới rồi…”
Đáy mắt Bùi Thầm thoáng chút ngạc nhiên, cậu chào hỏi hiệu trưởng Giang ngồi bên cạnh Tôn Kinh, cuối cùng hai người bảo cậu ngồi xuống sô pha.
Hiệu trưởng Giang vẫn luôn được nghe về Bùi Thầm, ông hòa nhã cười: “Hồi nãy huấn luyện viên Tôn và thầy có tán gẫu về tình hình chơi bóng rổ của em trước đây một chút, không ngờ em học hành giỏi giang như vậy, lại còn chơi bóng rổ rất tốt nữa.
Thầy ấy cũng hy vọng lần này em có thể tham gia đội bóng rổ của trường, đại diện trường chúng ta xuất chiến.”
Tôn Kinh nói với Bùi Thầm: “Đúng lúc em cũng tới rồi, nên bọn thầy muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của em, dù sao thì em đã không tham gia thi đấu chính quy từ lâu lắm rồi, vết thương trên chân em giờ sao rồi?”
Nghĩ tới chuyện đó, Tôn Kinh cũng rất tiếc nuối.
Hồi Bùi Thầm học cấp hai, anh ta đã được nghe về hạt giống bóng rổ này, bởi vì chuyện bất trắc lần đó mà thoáng cái chàng trai đã ngã xuống đáy cốc, không còn ở trạng thái tốt nhất nữa.
Lúc vào lớp mười cậu cũng không lựa chọn tham gia đội bóng rổ của trường.
“Em vẫn luôn duy trì việc luyện bóng rổ…”
Bùi Thầm kể về tình hình gần đây của mình, cuối cùng nhắc tới chân: “Hiện tại chân em đã hoàn toàn hồi phục rồi, sẽ không ảnh hưởng tới việc em tham gia thi đấu đâu ạ.”
Vết thương trên chân Bùi Thầm đã lành quả thực là một tin tốt, Tôn Kinh kích động: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.
Thật ra thầy không ngờ là em lại chủ động tới tìm bọn thầy, tốt quá rồi.”
Tôn Kinh vừa vui mừng vừa cảm động, dù sao nếu có thêm Bùi Thầm tham gia thì chắc chắn trường học sẽ có thêm một con át chủ bài.
Nhưng trăm hay không bằng tay quen, cuối cùng Tôn Kinh nói: “Bây giờ đúng lúc thầy đang rảnh, hay là cùng tới sân bóng rổ, để bọn thầy xem thử trạng thái hiện tại của em nhé?”
Dẫu có nói hay hơn nữa thì cũng phải xem thử trình độ thực tế hiện tại.
Bùi Thầm đồng ý, vì thế Tôn Kinh cũng mời cả hiệu trưởng Giang, rồi ba người tới sân bóng rổ.
***
Thời gian nhanh chóng trôi quá, tiếng chuông hết tiết hai vang lên.
Trong lớp 11-9, Lương Chi Ý đúng lúc làm xong đề kiểm tra, một lát sau thì thấy Bùi Thầm về lớp.
Không biết hồi nãy chàng trai đi làm chuyện gì, lúc này chiếc áo sơ mi trắng đẫm mồ hôi, vạt áo trước hơi dán trước người, mồ hôi trên trán chảy xuống.
Sau khi ngồi vào chỗ, cậu cầm nước khoáng, mở nắp ra uống, cơ thể tỏa ra hơi nóng từ hormone.
Tuyên Hạ thấy cậu thì quay qua, “Thế nào rồi? Huấn luyện viên đã đồng ý chưa?”
Bùi Thầm uống nước xong, liếm nước trên đôi môi mỏng, khẽ thở hổn hển mấy tiếng, giọng nói có chút khàn sau khi vận động: “Có lẽ là không có vấn đề gì.”
“Trâu bò! Thế khi nào thì bắt đầu huấn luyện vậy?”
“Huấn luyện viên Tôn bảo là thứ sáu, thời gian cụ thể sẽ được thông báo.”
“Ok…”
Sau khi Tuyên Hạ quay lên, Lương Chi Ý nằm bò ra bàn nhìn cậu, tươi cười nói: “Đại sư huynh à, mình vừa mới nghe Tuyên Hạ kể, cậu muốn tham gia thi đấu bóng rổ hả?”
Bùi Thầm đưa mắt nhìn thì thấy cô gái đang chớp mắt, vẻ mặt ngưỡng mộ chờ mong, cậu thấy trái tim là lạ, sau đó trả lời.
“Không ngờ cậu lại chơi bóng rổ cừ vậy đó, trước đây mình cũng chưa được xem đâu đấy, mình mong chờ quá.”
Lương Chi Ý nhìn về phía cậu, giọng mềm mại nhẹ nhàng: “Bùi Thầm này, nếu cậu tham gia thi đấu, thì mình chính là fan số một của cậu, mãi mãi ủng hộ cậu.”
Bùi Thầm nghe thế, cảm xúc quay cuồng trong đôi mắt, đáy lòng lại có chút tự giễu.
Ngay cả cậu cũng không biết liệu bây giờ cậu có còn quay lại trạng thái trước kia được nữa hay không.
Cô căn bản cũng không biết rõ, sao lại tự tin về cậu như vậy chứ.
Cậu quay đầu thấy vẻ chân thành đong đầy đôi mắt cô, cuối cùng không nói gì.
***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại tới thứ sáu.
Tiết thứ ba của buổi chiều là tiết thể dục, tuần này vẫn tự do hoạt động như trước, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi đi đánh cầu lông như thường lệ.
Vốn là cô gái còn đang chờ mong xem liệu hôm nay còn có thể cùng đánh cầu lông với Bùi Thầm không, nhưng không biết là có chuyện gì, Tuyên Hạ và Bùi Thầm cũng không tới sân cầu lông, cũng không thấy họ ở chỗ khác.
Cũng không phải lúc nào Lương Chi Ý cũng muốn dính Bùi Thầm, nên bèn tập trung đánh cầu lông với Quý Phỉ Nhi.
Sau khi hết tiết, hai người đi cất vợt cầu lông xong rồi tới khán đài lấy cặp thì đúng lúc thấy Bùi Thầm ôm bóng rổ trong tay đi tới từ phía sân bóng rổ bên kia cùng với Tuyên Hạ.
Khi tới trước mặt, Lương Chi Ý thấy hai người họ thì ngạc nhiên: “Hồi nãy mấy cậu đi chơi bóng rổ à?”
Tuyên Hạ giơ mu bàn tay lên lau mồ hôi, cười sảng khoái tràn trề: “Đúng vậy, tụi mình vừa luyện tập xong.”
Ấy…
Tiếc là cô đã bỏ lỡ cơ hội xem Bùi Thầm chơi bóng rồi.
Tuyên Hạ bảo muốn tới siêu thị mini mua nước, vì vậy bốn người bèn đi ra cổng trường cùng nhau.
Lương Chi Ý đứng cạnh Bùi Thầm, mong chờ hỏi cậu: “Bùi Thầm à, xíu nữa cậu về như nào?”
Hôm nay đúng lúc cô không bảo tài xế tới đón.
Bùi Thầm uống nước, lạnh nhạt mở miệng nói: “Tôi và Tuyên Hạ phải tới sân bóng rổ, hôm nay là ngày huấn luyện.”
Cô thở dài: “Thôi được, mình còn muốn đi cùng cậu đấy.”
Bùi Thầm cụp mắt, thấy vẻ mặt hụt hẫng của cô thì nghĩ tới cảnh tượng đi cùng cô vào buổi tối hôm thứ ba.
Ở ngoài trường quả thực cô và cậu không giao lưu nhiều lắm.
Bốn người đi qua cái siêu thị mini, Quý Phỉ Nhi bảo muốn ăn lạp xưởng, Lương Chi Ý bèn vào cùng cô ấy.
Khi đi vào, Lương Chi Ý nhìn giá để hàng rực rỡ muôn màu, thấy thèm ăn nên bèn chọn mấy túi đồ ăn vặt.
Khi rời khỏi siêu thị, mấy người còn lại vẫn chưa ra, Lương Chi Ý đi tới trước cửa, chờ trước mặt Bùi Thầm, tươi cười xinh đẹp: “Bùi Thầm à, mình mua cho cậu đồ ngon này.”
Lương Chi Ý chọn trong cái túi, “Mình có mua khoai lát, cậu muốn ăn vị nào? Cà chua hay là thịt nướng? Hay là cái này?”
Đôi mắt cô gái sáng rực, cứ quấn lấy cậu bảo muốn cho cậu một gói, cuối cùng Bùi Thầm đành phải nói: “Cà chua đi.”
Cô đang tìm thì bên cạnh lại có giọng nam truyền tới:
“Lương Chi Ý…”
Cô quay đầu thì thấy Lương Đồng Châu, cậu và bạn đi cùng nhau, đúng lúc đi qua đây.
Vóc dáng của chàng trai rất cao, cậu mặc đồ chơi bóng rổ, vai rộng eo gầy, trên khóe môi là nét cười bất cần đời.
Lương Chi Ý đi tới trước mặt cậu, Lương Đồng Châu nhìn về phía cô, rồi lại đưa mắt nhìn Bùi Thầm, nói ẩn ý: “Chị ở đây làm gì vậy?”
Cùng lúc đó.
Bùi Thầm ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Lương Đồng Châu.
Trong hai ngày diễn ra đại hội thể thao đó, sự tương tác thân mật giữa Lương Chi Ý và cậu ta bỗng xuất hiện trong đầu Bùi Thầm một lần nữa.
Lương Chi Ý chột dạ lườm lại cậu: “Em quản chị làm gì? Em còn không về nhà đi à?”
“Lát nữa em phải tham gia buổi huấn luyện bóng rổ của đội bóng rổ trường, không nhanh vậy đâu.”
“Hở? Không phải là em cũng muốn tham gia giải đấu bóng rổ liên trường đấy chứ?”
Đuôi mày của Lương Đồng Châu thoáng nhướng lên, “Em là thành viên của đội, tham gia trận bóng rổ thì có vấn đề gì à?”
Lương Chi Ý cũng biết thằng em cô chơi bóng rổ cũng rất cừ, cô “Ồ” một tiếng, tạm thời không nhắc chuyện Bùi Thầm.
Ngay sau đó Lương Đồng Châu cúi đầu nhìn cái túi của cô, “Chị mua gì thế, cho em ăn một ít đi, em đói rồi.”
“Thì khoai lát thôi…”
Lương Chi Ý chia cho cậu, Lương Đồng Chọn tiện tay cầm một gói vị cà chua.
Sau đó cậu giơ tay vỗ đầu Lương Chi Ý, nhếch khóe môi dạy dỗ: “Chị mau về nhà đi…”
Lương Chi Ý mỉa mai: “Em còn quản chị nữa à?”
“Đi nhé.”
Sau khi Lương Đồng Châu đi rồi, Lương Chi Ý quay về trước mặt Bùi Thầm, thấy vị cà chua đã bị Lương Đồng Châu cầm đi mất, cô đành phải lấy gói khoai lát vị thịt nướng cho cậu, lúm đồng tiền lộ ra: “Vị cà chua vừa bị cầm đi mất rồi, thế cậu lấy gói này nhé…”
Bùi Thầm quay đầu thì thấy Tuyên Hạ ra khỏi siêu thị mini.
Cậu không giơ tay nhận, không hiểu sao mặt mày lại có phần lạnh lùng hơn.
Cậu xoay người rời đi, bỏ lại một câu:
“Tôi không ăn thực phẩm được làm phồng*”
(*)
Lương Chi Ý:???
Hết chương 22..