Edit+Beta: Selbyul Yang
“Chồng ơi, em mang thai rồi.”
Lương Chi Ý sững ra mấy giây, sau khi nhận ra ý tưởng xấu xa trong lời nói mập mờ của anh thì khuôn mặt nóng lên, khẽ hừ một tiếng, ngạo kiều lẩm bẩm: “Em thấy người nào đó có mục đích khác…”
Bùi Thầm mỉm cười, bình tĩnh hỏi lại: “Mục đích khác gì?”
Cô đỏ mặt không trả lời, đúng lúc đi tới bên cạnh xe, xung quanh không có ai qua lại, Bùi Thầm ôm lấy cô, vây cô ở giữa anh và cửa xe, cứ cố ý gặng hỏi.
Cô gái xấu hổ lúng túng, ngón tay chọc ngực anh, khẽ ấp úng: “Rõ ràng là lúc trước anh bảo anh cảm thấy không có cái đó thì tốt hơn…”
Người đàn ông khẽ cười, trái tim như bị cọng lông chim quét qua, dấy lên ngọn lửa.
Anh cúi người nhìn thẳng vào cô, hơi thở mỏng manh nóng bỏng phả vào mặt cô, nhếch môi hỏi lại:
“Nhưng chẳng phải là lần đó em cũng cảm thấy rất vui vẻ đó sao?”
“…”
Lương Chi Ý xấu hổ lườm anh.
Bây giờ người này đâu còn mang vẻ chững chạc của quá khứ nữa, đúng là càng ngày càng không biết ngượng.
Bùi Thầm thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của cô thì véo khuôn mặt đỏ ửng của cô, nở nụ cười, “Đùa em thôi.”
Trong chuyện này, anh sẽ không mạo hiểm sức khỏe của cô, nếu cô vẫn chưa muốn làm mẹ đến thế thì anh sẽ không ép cô phải làm gì cả.
Sau khi hai người lên xe thì lái xe về nhà.
Từ ga ra dưới tầng hầm lên tầng, trong thang máy, Lương Chi Ý nổi hứng trêu chọc anh.
Như một con mèo con dính người, cô giơ tay ôm lấy cổ người đàn ông, đôi mắt trong veo tỏa sáng: “Chồng ơi….”
Trong thang máy có camera, hơi thở của Bùi Thầm bị đè nén, anh giơ tay ôm lấy cơ thể cô, giam cô trong lòng mình, nói với giọng khàn khàn: “Chờ thêm một lát, đừng quậy.”
Lương Chi Ý mỉm cười, kiễng chân lên ghé vào tai anh bật hơi: “Bùi Thầm à, đã nhiều năm như thế rồi, sao mà anh vẫn không chịu được việc bị trêu chọc thế…”
Cô cố ý không nói ra câu tiếp theo.
Có ai nghe xong mà không hiểu chứ.
Đây là dáng vẻ chỉ khi đối mặt với cô mới có của anh.
Hàng mi đen của Bùi Thầm rung lên, đúng lúc cửa thang máy mở ra, anh xoay người đột ngột ôm lấy cô ra khỏi thang máy.
Lương Chi Ý sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng ôm lấy anh, không khỏi bật cười: “Em sai rồi chồng à…”
Trên hành lang tĩnh lặng, cô bị anh đè trên vách tường trước cửa nhà.
Người đàn ông cụp mắt, đôi con ngươi đen nhánh cuồn cuộn nhìn xuống: “Sai rồi ư? Đã quên buổi tối mấy hôm trước khóc như nào rồi à?”
Cô gái chớp mắt, sợ hãi nói: “Em đùa thôi, chỉ thuần túy là trêu anh thôi…”
Một tay Bùi Thầm mở khóa cửa, ôm lấy cô đi vào huyền quan.
Sau khi đóng cửa lại, anh vừa lần mò đòi lấy nụ hôn của cô, tay vừa cởi giày giúp cô, hơi thở thoát ra từ khóe môi:
“Em cảm thấy tối nay vẫn chỉ thuần túy là trêu chọc thôi sao?”
“Ừm, bà dì cả của em…”
“Giả vờ cái gì, em tưởng là anh không biết hôm nay em đã hết rồi ư?”
Cô nghĩ tới lát nữa thì đáy lòng đã sôi sùng sục.
Ôi trốn không thoát rồi…
Lưng cô dựa vào vách tường, Bùi Thầm giơ tay giữ lấy khuôn mặt cô, đôi mắt ở gần kề nhìn cô chăm chú, đôi con ngươi màu đen phản chiếu bóng dáng cô:
“Đã nhịn em bao nhiêu ngày rồi, có biết không hả?”
Lương Chi Ý nhìn dáng vẻ không cho phép từ chối của người đàn ông thì trái tim hoàn toàn mềm nhũn.
Thứ cô không chống đỡ được nhất cảm giác tương phản của Bùi Thầm trong chuyện này…
Anh ôm cô đi về phía căn phòng, hai người đang hôn nhau thì bất thình lình, di động trong túi xách của Lương Chi Ý vang lên, cô đẩy nhẹ người đàn ông đang có chút vội vã, hơi thở thoáng khựng lại: “Bùi Thầm, em nghe điện thoại cái đã…”
Bùi Thầm khó chịu tới nỗi hàng mày nhíu lại, cô gái mỉm cười xoa đầu anh, lại gần tai anh dỗ: “Anh tới phòng tắm trước đi, em sẽ tới liền.”
Sau khi xuống khỏi người anh, cô lấy di động ra rồi thấy là cuộc gọi từ tiểu Chương-một nhân viên ở công ty, cô dùng mắt ra hiệu cho Bùi Thầm, người đàn ông đành phải xoay người về phòng.
Lương Chi Ý nghe máy, “Alo, tiểu Chương đấy à…”
Một giọng nữ xinh đẹp truyền tới từ đầu bên kia: “Chị Chi Ý, em xin lỗi vì đã muộn thế này rồi mà còn làm phiền chị, e là em cần phải nói với chị về những chi tiết cụ thể của bản kế hoạch.”
“Được, em nói đi…”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, cuối cùng đối phương nói: “Thế thì những cái khác không có vấn đề gì nữa rồi, ngày mai em lại đi tìm giám đốc Trần xác nhận lại vậy.”
“Ừ.”
“Phải rồi chị Chi Ý à, không nhịn được mà muốn lén nói cho chị tin tốt, em và chồng em chuẩn bị mang thai thành công rồi!” Bình thường tiểu Chương là một một trong những cấp dưới của Lương Chi Ý, hai người khá thân, vậy nên sẽ trao đổi vài thứ về cuộc sống.
Lương Chi Ý nghe thế thì ngạc nhiên mỉm cười: “Chúc mừng nhé! Hồi tối chị nghĩ tới chuyện em chuẩn bị mang thai mà còn sốt ruột dùm em đấy, không ngờ mới đó mà đã nghe được tin tốt rồi! Thấy chưa, chị đã bảo là chắc chắn sẽ mang thai mà?”
“Phải đó ạ, thật ra em cũng rất sốt ruột, cũng may cuối cũng đã chờ được rồi.
Hôm nay vừa đi bệnh viện kiểm tra về, chồng em cũng vui chết đi được.”
“Không cần phải sốt ruột đâu, chị cảm thấy là vấn đề thời gian thôi.”
“Dạ ha ha ha, cuối tuần mời chị ăn cơm.
Phải rồi chị Chi Ý à, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ không làm chậm trễ công việc vì mang thai đâu ạ.”
“Không sao, bé cưng quan trọng hơn, có việc gì làm không xuể thì nói với chị.” Ở nơi làm việc con gái thường yếu hơn một chút, là một cô gái, Lương Chi Ý càng cảm nhận điều đó rõ ràng hơn.
“Dạ, cảm ơn chị Chi Ý nhiều ạ.”
Sau khi cúp máy, Lương Chi Ý cong khóe môi, cô trở về phòng rồi chợt nghe thấy tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm.
Cô sửa sang lại bản thân rồi đi qua, vừa mở cửa ra thì tay bất chợt bị nắm lấy, cả người cô lập tức bị kéo vào một vòng ôm ấm áp.
Tay cô gái đẩy lồng ngực ướt nước của người đàn ông, cô nhìn nước chảy từ trên mái tóc đen của anh chảy xuống, không qua hàng mày đen nhánh, rồi chảy xuống bờ vai rộng, hormone nam giới tỏa ra ập vào mặt.
“Bùi Thầm…”
Anh ôm lấy cô, hôn vành tai cô, có chút khó chịu hỏi: “Sao mà gọi điện thoại lâu thế?”
Cô gái cúi đầu xuống, hai má bị hơi nước hun đỏ: “Đâu có, mới nói chuyện điện thoại với tiểu Chương về bản kế hoạch xong.”
Cô ngước mắt lên nhìn đôi mắt đen như mực của anh, khóe môi cong lên:
“Bùi Thầm à, anh không thấy chán sao? Suy cho cùng có một vài chàng trai yêu đương với bạn gái được một thời gian dài rồi thì sẽ không còn hứng thú như trước nữa.”
Nhưng người này lại trái ngược hoàn toàn, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn y chang hồi trước…
Bùi Thầm giơ tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu hôn cô: “Trước mặt anh là Chi Chi, sao mà chán được chứ?”
Anh chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút ở bên cô đều khiến người ta không muốn lãng quên, nếu mà chán thì trước đấy anh sẽ không thích cô không màng lý trí như vậy.
“Không được nghĩ ngợi linh tinh.”
Anh thấp giọng nói với vẻ hơi ra lệnh.
“Ừ…”
Người đàn ông giơ tay nâng cằm cô lên, lấp kín đôi môi đỏ của cô lần nữa, cướp đi khả năng suy nghĩ về những chuyện thừa thãi trong tâm trí cô.
Nước ấm trên đầu chảy tí tách gột rửa mọi thứ, đập xuống sàn nhà.
Một làn sương dần dần lan ra trong phòng tắm, sương mù mênh mông, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ sắc màu.
Lương Chi Ý được anh bế lên rồi hôn sâu.
Sau một lúc lâu, Bùi Thầm dừng lại, yết hầu lên xuống, anh nhìn cô chằm chằm:
“Muốn ở trong này hay là về phòng?”
Cô gái nhìn anh, đôi mắt ướt át: “Ở đây…”
Anh hôn cô một cái, hơi thở không ổn định:
“Ngoan, ở đây chờ anh về phòng một lát nhé.”
Anh muốn lấy đồ, vừa định đi thì cổ tay đã bị Lương Chi Ý nắm lấy, cô cười lộ lúm đồng tiền, ngước mắt nhìn anh: “Chẳng phải người nào đó bảo là định tự thực hành sao?”
Cảm xúc sững sờ xẹt qua đôi mắt Bùi Thầm, sau đó anh thấy cô ôm lấy cơ thể anh, dịu dàng nói: “Bùi Thầm à, hay là chúng mình thuận theo tự nhiên đi? Em chợt cảm thấy có một đứa nhóc quậy phá trong nhà cũng rất tốt, vả lại em biết là anh vẫn luôn muốn có một bé cưng.”
Cô nhớ tới cảm xúc vui sướng của tiểu Chương khi gọi điện cho cô tối nay thì cũng chợt hiểu ra không phải là cứ chờ tới khi bản thân hoàn toàn sẵn sàng thì mới có thể chào đón một sinh mạng mới tới, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên có lẽ chính là sự sắp đặt tốt nhất.
Hơn nữa cô cũng tin rằng, gia đình ba người họ chắc chắn sẽ rất ấm áp ngọt ngào.
“Bùi Thầm à, anh có muốn không?”
Cô ngước mắt hỏi anh.
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, đôi mắt cụp xuống nhìn cô tràn ngập dịu dàng: “Sao lại không muốn được chứ?” Đây cũng là mong muốn từ tận sâu trong tim anh.
Anh hôn lên cánh môi cô:
“Chi Chi à, anh yêu em…”
Khuôn mặt cô đỏ lên, tim đập như trống dồn.
Nửa tiếng sau, cô được ôm về phòng ngủ.
Đôi mắt cô mơ hồ, chỉ nghe thấy nụ hôn của người đàn ông in bên tai, trái tim anh cũng loạn nhịp, cúi đầu gọi cô là cục cưng.
“Cục cưng là của ai nào?”
Có đôi khi Bùi Thầm sẽ gọi cô như thế, từng tiếng từng tiếng khiến đôi tai cô như ngấm mật ngọt, trái tim cô gái ngọt ngào, mềm mại ngoan ngoãn đáp lại:
“Của…của chồng…”
Người đàn ông nhếch môi, hôn cô lần nữa.
***
Cứ như thế, Bùi Thầm và Lương Chi Ý trao đổi với nhau xong, không sử dụng biện pháp tránh thai nữa, nghĩ là nếu mang thai thì sinh.
Chỉ là hai người cũng không cố ý chuẩn bị mang thai, dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì quá khẩn cấp, nhiều lúc chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác ngọt ngào giữa hai người, ngoài việc Bùi Thầm sẽ giảm bớt việc uống rượu xã giao, cố hết sức không uống rượu ra.
Chẳng qua tới lúc này, người đàn ông luôn luôn lấy cớ chuẩn bị mang thai, thường xuyên làm một vài chuyện xấu xa, khiến cô thường hay cảm thán cuộc sống không dễ dàng gì…
Sau Tết Dương Lịch, loáng cái lại tới Tết Âm Lịch.
Ra Tết nghỉ lễ xong thì quay lại công ty.
Vào buổi sáng trước khi đi làm, Lương Chi Ý, Quý Phỉ Nhi và nhóm đồng nghiệp thân thiết tới phòng trà nước lấy nước.
Mấy cô ấy đưa cho Lương Chi Ý một tách cà phê: “Chị Chi Ý, chị có uống cà phê không ạ?”
Cô gái xua tay, “Không uống đâu.”
Cô không thích uống cà phê, trừ trường hợp quá buồn ngủ.
“Đây, thế cho chị một cốc sữa nóng vậy.”
Lương Chi Ý nhận cốc sữa, suy nghĩ chợt chệch đường ray trong một chốc.
Nhớ tới tối qua, cô lại nghịch ngợm kêu Bùi Thầm là ‘anh’.
Người đàn ông quá nhanh, thế mà cuối cùng lại ôm cô tới vườn hoa trên mái nhà đu xích đu.
Cuối cùng Bùi Thầm véo cô, hơi thở phả vào tai cô: “Trốn cái gì, Chi Chi nghịch ngợm như thế, chẳng phải là muốn được anh trai ‘rót sữa’ cho sao, hửm?”
“…”
Cái tên khốn nạn này, làm cô bây giờ không thể đối mặt với sữa được nữa qwq.
Mọi người vừa uống đồ uống nóng vừa nói chuyện với nhau.
Có cô gái cầm di động xem video: “Aaa sao nam này đẹp trai quá…”
“Ý, cậu này đúng là đẹp trai thật.”
Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi nghe nói có trai đẹp thì cũng ghé lại gần, Lương Chi Ý cảm thán: “Òa, nhan sắc này đỉnh đấy…”
Mấy cô gái túm tụm lại với nhau ngắm trai đẹp mê mẩn, không kiểm soát được âm lượng.
Một lát sau, Lương Chi Ý di chuyển đôi mắt thì thấy Bùi Thầm và mấy quản lý cấp cao đang đi về phía họ.
Bùi Thầm dẫn dầu, phóng khoáng cao lớn nhất.
Anh mặc một bộ âu phục, một tay đút trong túi áo trench coat dài màu xám nhạt, chân dài dẫm xuống đất, mang khí thế của kẻ bề trên.
Đường nét khuôn mặt của người đàn ông sắc nét, phong thái đứng đắn lạnh lùng, hàng mi dài như lông quạ nâng đỡ ánh nắng, lặng lẽ nhìn về phía cô.
Cô sờ mũi, nhanh chóng tém lại vẻ tươi cười xán lạn trên khuôn mặt.
Toang rồi, bị bắt quả tang ngắm trai đẹp ngay tại chỗ…
Sau khi mấy người đàn ông đi qua phòng trà nước, Quý Phỉ Nhi cười hì hì đụng bả vai cô, vui sướng khi người khác gặp xui xẻo: “Chồng cậu nhìn thấy cậu ngắm người đàn ông khác mê mẩn, cậu toi rồi.”
Lương Chi Ý lườm cô: “Còn lâu Bùi Thầm mới nhỏ nhen như thế.”
“Ui là trời, xem cái biểu cảm chột dạ trên mặt cậu đi kìa.”
Lương Chi Ý xem thường ngược lại cô nàng, bưng sữa về văn phòng, sau đó lập tức lấy di động ra nhắn tin cho Bùi Thầm: [Sau khi đã nhìn thấy nhiều trai đẹp như thế rồi thì em phát hiện ông chồng nhà em mới là người đẹp trai nhất, lời em nói là lời thật lòng 100% đó, hi hi hi.]
Có thể nói là khát vọng sống rất mãnh liệt.
Ở đầu bên kia, trong phòng họp, Bùi Thầm lấy chiếc di động đang rung ra, anh nhìn thấy tin nhắn, khóe môi chậm rãi cong lên thành nụ cười thấp thoáng.
Người ở xung quanh chú ý tới rồi hiểu ra trong tích tắc: À há, tổng giám đốc Bùi nở nụ cười, chắc chắn là có liên quan tới giám đốc Lương.
Bùi Thầm cất di động, ngước mắt nhìn về phía những người khác, thản nhiên mở miệng:
“Bắt đầu đi.”
“Dạ…”
***
Sáng sớm rồi tới chiều hôm, thời gian cũng dần dần bước vào mùa xuân.
Mùa xuân của thành phố Lâm là thoải mái nhất, mất đi sự lạnh lẽo ẩm ướt khó chịu của mùa đông, thời tiết trở nên ấm áp.
Đưa mắt nhìn ra xa, vạn vật mang một màu xanh biêng biếc và tràn đầy sức sống.
Nhưng tục ngữ có nói rằng, xuân thì buồn ngủ thu thì mệt mỏi.
Vừa tới mùa xuân thì Lương Chi Ý lập tức trở nên ham ngủ, trưa hôm nào cũng phải chạy tới văn phòng của Bùi Thầm nghỉ trưa, hơn nữa còn ngủ lâu hơn cả trước đây.
Sau khi người đàn ông đánh thức cô, cô gái ôm lấy anh, mềm oặt nằm bò trên người anh.
Bùi Thầm xoa mặt cô, nở nụ cười: “Sao mà giống mèo lười thế?”
Cô dụi đôi mắt lim dim ngái ngủ, “Cũng không biết là bị làm sao, gần đây cứ thấy buồn ngủ suốt.”
“Có phải cơ thể không thoải mái không? Có muốn tới bệnh viện khám thử không?”
“Có thấy chỗ nào không thoải mái đâu ta, có thể là gần đây làm việc hơi mệt.”
“Tối nay đi ngủ sớm một chút, công việc làm không hết thì đưa cho anh.”
Cô mỉm cười, “Có ông chồng tốt đúng là tốt thật đấy.”
Lương Chi Ý chỉ cảm thấy là do bản thân làm việc mệt nhọc quá, chỉ nhắc bản thân chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn lúc bình thường.
Đầu tháng tư, thành phố Lâm bước vào mùa mưa, mưa dầm kéo dài mấy ngày liên tục.
Lương Chi Ý vô tình bị cảm, Bùi Thầm xót cô, bảo cô làm việc tại nhà.
Buổi sáng, Lương Chi Ý vẫn còn đang ngủ nướng, Bùi Thầm thức dậy rửa mặt, thay quần áo xong rồi đi tới mép giường.
Anh cúi đầu hôn cô, dịu dàng nói:
“Chi Chi à, anh tới công ty đây, đồ ăn sáng để ở trên bàn ăn, tỉnh lại ăn xong thì nhớ uống thuốc đấy, đã biết chưa?”
Cô nửa tỉnh nửa mơ, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm…”
Sau khi Bùi Thầm đi, cô lại ngủ thêm một tiếng, đến khi mặt trời lên cao thì mới thức giấc.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cuối cùng thì hôm nay tiết trời cũng đã quang đãng, ánh nắng chói chang rọi vào làm bừng sáng cả căn phòng, cũng khiến tâm trạng người ta tốt hẳn lên.
Cô duỗi người, thấy cơ thể không có chỗ nào khó chịu.
Suy nghĩ một lát, hôm nay cô vẫn tới công ty đi vậy.
Dù sao thì vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý, cô không muốn lười biếng.
Sau khi xuống giường rửa mặt xong, cô cầm di động ra khỏi phòng ngủ ăn sáng.
Một hồi lâu sau, cô chú ý tới ngày tháng hôm nay, đầu loảng xoảng một tiếng, bất chợt ý thức được một chuyện.
Kỳ kinh nguyệt tháng ba của cô không tới.
Bình thường cô luôn tới kỳ vào cuối tháng, có đôi khi sẽ chậm mấy ngày, nhưng lần này đã chậm hai tuần rồi mà vẫn chưa tới.
Lương Chi Ý chợt ngẩn ra.
Không phải chứ?! Có phải là cô mang thai rồi không?!
Trong một chốc, hàng ngàn suy nghĩ hiện lên, khiến một người không có kinh nghiệm gì như cô bàng hoàng, đầu óc trống rỗng.
Đúng là cô và Bùi Thầm đã không sử dụng biện pháp tránh thai hơn ba tháng nay rồi…
Nếu mà mang thai thật thì cũng là chuyện có xác suất rất lớn…
Đầu óc Lương Chi Ý choáng váng, trong thoáng chốc cô cũng chìm đắm trong sự vui sướng, chờ mong, rồi lại sợ là một sự nhầm lẫn xấu hổ, đủ kiểu cảm xúc phức tạp.
Đương nhiên là cô muốn gọi cho Bùi Thầm trước tiên.
Lúc ấn di động, cô do dự một lát, sợ bây giờ anh đang bận, cô sẽ làm phiền anh.
Tay cô có chút run rẩy, thoát khỏi trang danh bạ, đầu óc có chút mơ hồ độc thoại:
“Thế thế thế bây giờ mình phải làm sao đây…”
Cứu với, sao bỗng dưng đầu óc của cô lại chết máy thế này QAQ.
Bộ não của cô xoay chuyển mấy lần, rồi phản ứng lại được: “Đúng, đúng, đi mua que thử thai trước…”
Cô phải tự xác nhận trước xem có phải là cô mang thai thật rồi không.
Sau đó lại nói với Bùi Thầm cũng không muộn.
Cô cầm túi xách trên sô pha, có chút bối rối đi tới huyền quan.
Mấy giây sau, cô nghĩ tới điều gì đó thì lại dừng bước, lo lắng sờ bụng.
Không được, nếu mà mang thai thật thì cô vội vàng ra ngoài như bây giờ lỡ may xảy ra chuyện gì ở trên đường thì phải làm sao, cô phải bảo vệ bé cưng cẩn thận.
“Đúng rồi, di động có thể mua được thuốc…”
Bây giờ có thể đặt giao hàng bất cứ thứ gì, cô lấy di động mở phần mềm ra, nhanh chóng đặt đơn.
Sau đó cô ngồi xuống sô pha, uống ngụm nước, để nhịp tim đang đập thình thịch của mình bĩnh tĩnh lại: “Đừng căng thẳng, thả lỏng nào…”
Khuôn mặt cô nóng bừng, cảm giác cả cơ thể như ngâm trong nước ấm, tâm trí dồn hết vào việc tìm kiếm câu trả lời mà mình mong chờ đó.
Chủ yếu là do gần đây cô cũng không thấy buồn nôn vân vân, chẳng phải ai mang thai cũng nôn nghén cả sao, sao cô lại khác người ta vậy nhỉ…
Không phải là mừng hụt đấy chứ, thế thì đúng thật là…
Trong đủ kiểu suy đoán, món đồ nhanh chóng được giao tới.
Cô cầm đồ, chạy như bay vào WC.
Nửa tiếng sau, cô chậm chạp mở cửa WC ra, về phòng ngủ.
Sau khi tới mép giường, cô nằm úp sấp xuống nệm, vui vẻ lăn hai vòng, cuối cùng nhìn hai vạch trên que thử thai, đôi mắt khó nén nổi sự ngạc nhiên mừng rỡ, lẩm bẩm:
“Thế mà đúng thật…”
Cô mang thai thật rồi!
Chả trách khoảng thời gian trước cô cứ thấy buồn ngủ suốt, chắc chắn là có liên quan tới việc mang thai.
Chủ yếu là do cô và Bùi Thầm cũng không cố ý chuẩn bị mang thai, bây giờ đối với cô mà nói thì tin này là một niềm vui bất ngờ.
Tuy rằng do có một sự sợ hãi trong vô thức với việc làm mẹ nên ban đầu cô cũng không nóng vội muốn có con như thế, nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra thì cô phát hiện cô vui vẻ nhiều hơn mình nghĩ.
Không ngờ mới đó mà cô và Bùi Thầm đã có bé cưng rồi.
Cô nâng má, cười mà mắt cong thành vầng trăng khuyết.
…
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Một đám người đang ngồi trong phòng họp.
Mọi người im lặng tổ chức cuộc họp thường kỳ.
Bùi Thầm ngồi ở vị trí chính giữa, thao tác chiếc laptop ở trước mặt, di động và máy tính được kết nối với nhau, chiếu tài liệu lên màn hình ở sau người.
Anh bắt chéo hai chân, nhìn về phía mọi người, bình tĩnh mở miệng:
“Trong nửa năm tiếp theo, chúng ta đưa sản phẩm chủ đạo là Thiện Trí thế hệ bốn…”
Mọi người lắng nghe, chờ Bùi Thầm nói xong, sau đó mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
Nửa tiếng sau, người đàn ông nhìn đồng hồ, nói thản nhiên: “Nghỉ năm phút.”
Có người đứng dậy đi lấy nước, có người tiếp tục thảo luận nội dung của cuộc họp.
Tiếng sột soạt vang lên trong phòng họp.
Bùi Thầm cụp mắt, lấy di động ra khỏi túi, sau đó nhìn thấy Lương Chi Ý gọi điện thoại tới.
Anh gọi lại mà quên mất rằng di động đang kết nối với máy tính.
Cuộc gọi được kết nối, anh mở miệng: “Chi Chi…”
Ai ngờ ngay sau đó, giọng của cô gái ở đầu bên kia lập tức phát ra rõ ràng qua hệ thống âm thanh trong phòng họp.
“Chồng ơi, em nói cho anh một tin tốt, em phát hiện em mang thai rồi!”
Cô gái nói xong, giọng nói mềm mại ngốc nghếch có chút kích động: “Hu hu em vốn định chờ anh về rồi cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng em thật sự vui quá nên không nhịn được muốn nói với anh.
Chỉ là anh khoan hẵng nói với người khác nhé, em muốn chờ anh về rồi đi với em tới bệnh viện một chuyến…”
Trong nháy mắt, phòng họp chợt trở nên tĩnh lặng.
Tất cả những nhân viên nghe thấy lời này đồng loạt nhìn về phía Bùi Thầm, trên khuôn mặt là vẻ bất ngờ.
Chuyện gì vậy????!
Ánh mắt của Bùi Thầm khựng lại, anh cũng không dự đoán được.
Mấy giây sau, Tuyên Hạ ở bên cạnh phản ứng lại, không khỏi mỉm cười:
“Đệt, chúc mừng hai người nhé!”
Ngay sau đó, phòng họp nhốn nháo trong nháy mắt, mọi người kích động chúc mừng: “Chúc mừng tổng giám đốc Bùi, chúc mừng giám đốc Lương! Bọn tôi biết hết rồi!”
Cô gái ở đầu bên kia điện thoại: Hả???!
Hết ngoại truyện.