Edit+Beta: Selbyul Yang
“Chỉ mình em đã đủ để anh thích cả đời.”
Sau giao thừa là ba ngày nghỉ Tết Dương Lịch.
Bùi Nhu đã hạ sốt, có điều vẫn hơi cảm, không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.
Vào buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, cô bé ôm chăn lông làm tổ trên chiếc sô pha dài, nhìn Bùi Tố đang rót nước cho cô bé, rồi chớp đôi mắt ngấn nước, hỏi với vẻ chờ mong:
“Anh cả ơi, anh sẽ ở nhà với em sao ạ?”
Bùi Tố xoa cái đầu bù xù của cô, giọng nói mang nét cười dịu dàng vang lên từ đôi môi mỏng: “Ừ, anh ở nhà, trưa nay làm đồ ăn ngon cho em.”
Nụ cười hé nở trên môi cô bé: “Cảm ơn anh cả.”
Sau khi nhận cuộc gọi giao hàng, Bùi Tố đi tới cửa lấy, Bùi Nhu nhìn chàng trai tóc đen mày sáng, đang dựa vào bên cạnh sô pha chơi di động thì bĩu môi nói:
“Anh hai à, thế anh có ở nhà với em không?”
Bùi Triệt quay đầu liếc cô bé: “Bùi Nhu, em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“…”
Cô bé nhìn thấy ánh mắt mỉa mai sự ngây thơ của cô của cậu thì khó chịu nói: “Ngày đầu tiên của năm mới bố mẹ vắng nhà, em bị bệnh cũng không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể ở trong nhà một cách đáng thương, cũng không có ai ở cạnh, em cũng thảm quá rồi.”
“Chẳng phải có anh cả ở bên em là được rồi sao?”
“Thì ba người càng nhộn nhịp hơn chứ sao.”
“Ồ, thì ra anh tới để tăng thêm bầu không khí nhộn nhịp cho các em hả?”
“Ây dà, không phải là ý đó.”
Bùi Triệt cất di động vào túi, ra khỏi phòng khách, “Thôi, anh ra ngoài đi chơi với bạn.”
Bùi Nhu: “…”
Bùi Triệt đi tìm Bùi Tố, hai người cầm nguyên liệu nấu ăn được giao tới vào bếp, Bùi Triệt nhận được cuộc gọi từ bạn bè, cậu đặt ở bên tai, đầu bên kia truyền ra âm thanh: “Anh Triệt ơi, đi nào, hôm nay chúng ta không ra ngoài chơi sao?”
Bùi Triệt mở miệng, giọng điệu bất cần: “Không đi, hôm nay không rảnh, mấy cậu tự chơi đi…”
Cậu nghe điện thoại, Bùi Tố ở bên cạnh cắt chỗ hoa quả giao tới thành một đĩa hoa quả rồi bưng tới phòng khách cho Bùi Nhu, cô bé méo miệng tố cáo với cậu: “Anh cả ơi, anh hai muốn ra ngoài, anh ấy không ở bên chúng ta trong ngày đầu tiên của năm mới.”
Bùi Tố cười: “Nó trêu em thôi, chẳng phải tối qua em nói là muốn ăn sườn xào chua ngọt sao? Hôm nay nó mua sườn nấu cho em đấy.”
“Quả nhiên là thế! Em biết ngay…”
Cái anh chàng Bùi Triệt này toàn nói một đằng làm một nẻo.
Suốt một buổi sáng, Bùi Nhu làm tổ trên sô pha đọc sách, Bùi Tố và Bùi Triệt vừa chuẩn bị bữa ăn, vừa làm việc của mình, chỉ là thỉnh thoảng cô bé lại sai bảo bọn họ:
“Anh cả ơi, em muốn ăn táo.”
“Anh hai ơi, anh lấy cái thùng rác lại đây giúp em với.”
“Anh cả ơi, anh sạc di động cho em cái được không ạ?”
“Anh hai ơi, em vẫn còn muốn uống thêm một cốc nước ấm ạ.”
Cuối cùng Bùi Triệt thở dài, vẫn đứng dậy rót cho cô bé cốc nước, hỏi vặn lại với vẻ đùa giỡn: “Có thôi đi không? Phục vụ em đủ đường rồi đó.”
Mày Bùi Nhu cong lên vẻ ranh mãnh: “Anh hai à, chờ anh bị bệnh không thể nhúc nhích thì em cũng sẽ phục vụ anh y như vậy.”
“…Em có thể hy vọng anh sống tốt một chút không vậy?”
Cô bé cười hì hì.
Buổi trưa, Bùi Tố và Bùi Triệt cùng nhau làm năm món mặn một món canh, chủ yếu là vì lo rằng Bùi Nhu vẫn còn đang bệnh, ăn uống cần dễ tiêu một chút, nhưng đều là thứ mà cô bé thích ăn.
Sau khi ăn xong, Bùi Triệt dọn dẹp bàn ăn cho vào máy rửa bát, Bùi Tố đi ép cho cô bé một cốc sữa lắc dâu tây, cô bé ghé lại gần cười nói:
“Anh cả anh hai, các anh cũng tốt với em quá rồi.”
Bùi Triệt khẽ “Xùy” một tiếng, nhếch khóe môi: “Sao này thằng nhóc nào mà tốt với em một chút thì em tuyệt đối đừng có đâm đầu vào người ta đấy.”
Bùi Tố nói rằng, cậu hi vọng sau này chàng trai mà Bùi Nhu tìm nhất định phải thương yêu cô bé hơn cả bọn họ, thế thì bọn họ mới yên tâm.
Bùi Nhu nghe thế thì mỉm cười khoác tay bọn họ: “Thế thì chỉ sợ rằng hơi làm khó người ta, dù sao thì anh cả và anh hai thật sự rất thương em.”
Có hai người anh tốt như này là chuyện hạnh phúc nhất của cô bé.
***
Kì nghỉ Tết Dương Lịch kết thúc, bệnh cảm của Bùi Nhu cũng gần như khỏi hẳn, buổi sáng ba anh em ăn sáng ở nhà xong thì đi học cùng nhau.
Sau khi tới trường, Bùi Tố và Bùi Triệt đưa Bùi Nhu tới tòa nhà trung học cơ sở.
Khi tới cửa lớp, có học sinh nhìn thấy Bùi Nhu, tiện miệng nói với cô bé: “Nhu Nhu à, hồi nãy có mấy anh chàng tới tìm cậu đấy.”
“Tìm mình ư?”
“Hình như là người mà Lạc Hồng Tài quen, cậu đi hỏi cậu ấy thử xem.”
Bùi Triệt ở bên cạnh cười nhạo: “Đúng lúc lắm, đây chẳng phải là người anh muốn tìm sao?”
“Thế em phải làm sao đây ạ?” Bùi Nhu hỏi.
Bùi Triệt ngừng cười, mở miệng: “Em đi vào gọi cậu ta ra đây.”
Bùi Nhu do dự một lát, rồi đi vào lớp, tới trước mặt Lạc Hồng Tài:
“Lạc Hồng Tài…”
“Ấy, Bùi Nhu cậu đến rồi hả? Bệnh cảm của cậu sao rồi?”
Cô bé không trả lời, “Cậu ra đây với tôi một chút.”
“Hả? Sao vậy?”
“Anh của tôi tìm cậu.”
Lạc Hồng Tài lúng túng đứng dậy, khi tới cửa lớp thì nhìn thấy hai chàng trai với ngoại hình giống nhau đứng trên hành lang.
Trước đây cậu ta có nghe Bùi Nhu nói rằng mình có một cặp anh trai sinh đôi, hôm nay vẫn là lần đầu cậu ta gặp.
Nhưng hai người cao lớn, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, không hiểu sao lại mang khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
Lạc Hồng Tài thấp hơn họ nhiều, vừa có chút nhát gan lại mù mờ đi tới trước mặt hai người, “Chào các anh, tìm em có việc gì sao ạ…”
“Cậu nói xem?”
Bùi Triệt lạnh nhạt hỏi lại.
Lạc Hồng Tài càng ngơ ngác hơn, “Em…”
“Anh cậu là Lạc Hồng Ba học lớp 12-8 đúng không? Hoặc là tôi hỏi cậu, tối hôm giao thừa đó các cậu muốn gọi Bùi Nhu ra ngoài chơi, cậu có mục đích gì?”
Lạc Hồng Tài chợt thấy chột dạ, “Em em em…”
“Em cái gì mà em?”
Bùi Triệt tóm lấy áo của Lạc Hồng Tài, ấn cậu ta lên lan can, mặt mày như ngâm trong băng: “Anh cậu có ý đồ gì với em gái tôi, cậu tưởng rằng tôi không biết sao? Cậu đứng giữa giật dây, có phải cảm thấy được lắm không?”
Đôi mắt Lạc Hồng Tài chấn động, lập tức thấy sợ hãi: “Xin lỗi anh xin lỗi anh! Em không có ý gì khác, em biết em sai rồi!”
“Cậu nhận lỗi cũng nhanh đấy nhỉ?”
Lúc này ở trong lớp có rất nhiều người nhìn ra bên ngoài, Bùi Nhu lập tức chạy tới giữ lấy tay Bùi Triệt, sợ cậu đánh người: “Anh hai, anh đừng đánh nhau…”
Bùi Triệt quay đầu đối diện với đôi mắt đỏ ửng của Bùi Nhu, sợ dọa cô bé, cậu thả lỏng tay ra.
Bùi Nhu nhìn về phía Lạc Hồng Tài, đè nén sự tức giận:
“Lạc Hồng Tài, cậu dẫn anh cậu tới gặp tôi, cậu đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Đã được sự đồng ý của tôi chưa? Tôi tưởng rằng cậu muốn đi đón giao thừa với chúng tôi, không ngờ mục đích của cậu lại là điều này, uổng công tôi còn xem cậu là bạn bè.”
“Xin lỗi cậu…anh mình nói là rất thích cậu, muốn mình làm mai, để mấy cậu gặp nhau một lần vào đêm giao thừa…”
Bùi Triệt: “Cậu không rõ anh cậu là hạng người gì sao? Cậu không biết trước đây cậu ta yêu đương với bao nhiêu cô bạn gái sao?”
Hàng mi của Lạc Hồng Tài run lên, cậu ta chốt dạ không nói nổi câu nào.
Đương nhiên là cậu ta biết anh cậu chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng đối phương vẫn luôn nói muốn tìm hiểu Bùi Nhu, cậu ta đã mềm lòng đồng ý.
“Bùi Nhu, xin lỗi cậu nhé, mình sẽ không bao giờ làm như vậy nữa…”
Lạc Hồng Tài điên cuồng xin lỗi cô.
Bùi Triệt nhìn cậu ta, đôi mắt lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám giúp anh cậu làm loại chuyện nữa này thì lần sau tôi sẽ không chỉ nói miệng với cậu như vậy thôi đâu, biết chưa?”
“Biết rồi ạ…”
Dù sao thì Lạc Hồng Tài chỉ là một học sinh cấp hai, Bùi Triệt cũng không tới mức sẽ thật sự ra tay bắt nạt một thằng nhóc, cảnh cáo một hai câu cũng đủ để dọa đối phương rồi.
Lạc Hồng Tài vừa định đi thì Bùi Tố dựa vào lan can của bên cạnh không nói lời nào chợt mở miệng, giọng nói bình tĩnh vang lên:
“Sáng nay anh cậu tới cửa lớp làm gì vậy?”
Lạc Hồng Tài ngơ ngác, rồi chủ động khai ra: “Anh ấy nói muốn nhìn thử Bùi Nhu…tiện thể tặng quà năm mới cho cậu ấy.”
“Quà đâu?”
“Trong ngăn kéo ạ…”
“Lấy ra đây.” Bùi Tố nói.
Lạc Hồng Tài vào lớp lấy quà ra, là một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ.
Bùi Tố nhận lấy, Lạc Hồng Tài nhanh chóng chuồn mất, hai người cũng bảo Bùi Nhu về lớp đi học, không cần quan tâm những chuyện khác.
“Các anh à, các anh đừng đánh nhau…” Bùi Nhu lo lắng.
“Không đâu.”
Cuối cùng hai chàng trai tới tòa nhà trung học phổ thông, Bùi Triệt nhìn món đồ trong tay Bùi Tố, hỏi cậu: “Anh định làm gì thế?”
Mắt Bùi Tố nhìn phía trước, mỉm cười lạnh nhạt:
“Tất nhiên là đi trả quà rồi.”
Tại tòa nhà trung học phổ thông, lúc này tại dãy phía sau của lớp 12-8, mấy chàng trai mặc đồng phục cấp ba ngồi tại chỗ ăn sáng, vừa lưu manh vừa hợm hĩnh.
“Hồng Ba này, cô em mà cậu có hứng thú rốt cuộc trông như nào vậy, có xinh đến thế không?”
Ở bên cạnh có người cười: “Cậu sốt ruột cái gì, chờ sau này Hồng Ba tán được người ta, cậu còn lo không thấy được ư?”
“Hơi đáng tiếc, vốn có thể nhìn thấy vào đêm giao thừa hôm đó, ai biết người ta lại bị bệnh,” Người anh em vỗ bả vai Lạc Hồng Ba, trêu chọc, “Ấy, lần này cậu định theo đuổi trong bao lâu vậy?”
Chàng trai nghe thế, dựa vào ghế ngồi nở nụ cười: “Hai tuần.”
“Dù sao cũng là em gái cấp hai, tặng ít quà là có thể tán được một cách nhẹ nhàng, với Hồng Ba mà nói thì có gì khó đâu.”
“Anh Ba của chúng ta có sức hút như này, chắc chắn cô em đó không từ chối nổi đâu.”
Lạc Hồng Ba đang cười thì một giọng nam lạnh lùng hờ hững vang lên:
“Không từ chối nổi cái gì vậy?”
Lạc Hồng Ba chợt ngẩng đầu lên, rồi thấy Bùi Tố đứng bên cạnh bàn của hắn, Bùi Triệt đứng bên cạnh cậu.
Lạc Hồng Ba có một chút thế lực trong trường, mà có thế lực hơn cả hắn chính là nhóm người Bùi Tố, Bùi Triệt.
Trước đây vì một ít chuyện vặt vãnh, Lạc Hồng Ba và bọn họ không hợp nhau, nhưng vì không thể chọc vào, chỉ có thể tuân theo câu ‘Nước giếng không phạm nước sông’, hai nhóm người không liên quan gì tới nhau.
Lạc Hồng Ba sững ra, không biết như nào mà hai người lại ở đây, mày nhíu lại: “Liên quan quái gì tới mày?”
Ngay sau đó, Bùi Tố ném đồ lên mặt bàn, một tiếng “rầm” khiến nhóm người giật nảy.
Lạc Hồng Ba nhìn thấy món quà được đóng gói đẹp đẽ trên bàn là quà mà hắn muốn tặng Bùi Nhu thì sững cả người.
“Bùi Nhu là em gái tao, mày nói xem có liên quan tới tao không?”
Lạc Hồng Ba ngẩn ra, rồi chợt nhếch khóe miệng, giọng điệu khinh thường:
“Ồ, thì sao? Tao rất thích em gái mày, muốn làm em rể mày đấy, không được sao?”
Bùi Triệt ở bên cạnh nghe nói thế thì giận tím mặt, vừa định mở miệng, ai ngờ Bùi Tố lại trực tiếp túm lấy đầu của Lạc Hồng Ba đè xuống mặt bàn.
Vẻ mặt dịu dàng bình thản trước giờ của chàng trai nhuốm sự lạnh lùng nghiêm nghị, là dáng vẻ mà mọi người chưa bao giờ thấy, đôi môi mỏng của cậu hơi mở ra:
“Mày tưởng là tao đang đùa với mới mày sao?”
Trước giờ tính cách của Bùi Tố chín chắn, Bùi Triệt biết anh cậu tức giận như thế là bởi vì Bùi Nhu chính là giới hạn không thể động tới của cậu.
“Đệt mợ! Mày bỏ tay ra…”
Lạc Hồng Ba gắng sức vùng vẫy, ai ngờ Bùi Tố khỏe tới nỗi làm hắn không nhúc nhích được, cái mặt bị đè trên mặt bàn như đầu heo.
Mấy cậu chàng ở xung quanh muốn ngăn cản, nhưng đã từng nghe tới thế lực của hai anh em nhà họ Bùi nên không dám chọc vào.
Lạc Hồng Ba đau tới mức kêu gào, Bùi Tố cụp mắt thản nhiên nhìn hắn: “Mày cảm thấy là tao đang đùa với mày à?”
Đối phương không gắng được, khẽ nói: “Có chuyện gì thì nói tử tế! Mẹ nó tao chưa làm gì hết! Tao thật sự chưa làm gì hết!”
“Chẳng phải mày còn rất có bản lĩnh, định thực hiện trong hai tuần sao?”
“Tao không biết là em gái mày…”
Hắn chẳng thể ngờ được rằng Bùi Nhu lại là bà cô nhỏ của hai người này!
“Bùi Triệt, Bùi Triệt! Mày buông ra!”
Bùi Triệt nở nụ cười, đứng bên cạnh như đang xem kịch: “Tao ở đây này, đó là anh trai tao.”
“Bùi Tố, Bùi Tố cậu làm ơn nương tay cho! Đệt mợ sao mà học sinh đứng nhất khối lại còn đánh người nữa thế…”
Bùi Triệt cười: “Thế thì chẳng phải mày nên cảm thấy cực kỳ vinh dự sao?”
Lạc Hồng Ba cũng biết được tính nghiêm trọng của việc này: “Hai người anh em à, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tiếp cận em gái của các cậu nữa, được rồi chứ!”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bùi Tố vang lên:
“Tốt nhất là mày hãy nhớ kĩ lời mày nói.”
Mấy giây sau, Bùi Tố thả tay ra, nói với hắn: “Đừng có ý đồ gì với em gái tao.”
Dù Lạc Hồng Ba có khó chịu thì cũng chỉ có thể đè nén sự giận dữ của mình, hắn trả lời qua loa, Bùi Triệt vỗ vai hắn, nhếch khóe môi:
“Anh tao xem như có chừng mực, nhưng tao thì không thế đâu, lần sau tao sẽ đánh mày luôn, biết chưa?”
Lạc Hồng Ba biết Bùi Triệt đánh nhau giỏi như nào, hắn sợ tới nỗi lạnh sống lưng.
Cuối cùng chuyện này chấm dứt với việc Lạc Hồng Ba luôn mồm bảo đảm rằng sẽ tránh xa Bùi Nhu.
Bùi Tố và Bùi Triệt ra khỏi lớp, khi đi ngang qua WC, Bùi Tố đi vào rửa tay, Bùi Triệt đứng trước cửa mỉm cười nhìn cậu: “Hồi nãy anh thật sự đã dọa người ta rồi đấy.”
“Thế à?”
“Hiếm khi anh hung dữ như vậy, giống như lúc bắt nạt em hồi trước ấy.”
Bùi Tố đi tới, thản nhiên nhìn cậu: “Anh có từng bắt nạt em như vậy sao?”
“Có chứ, ví dụ như khi em và anh được thưởng đồ chơi ấy.”
Bùi Triệt nhếch môi một cái, đút hai tay vào túi đi bên cạnh cậu, trêu chọc: “Chẳng qua là người nào đó giả vờ mang vẻ lịch sự mà thôi.”
“Mau về lớp đi học đi…”
Dưới ánh mặt trời, hai người mỉm cười đi về phía trước.
***
Lạc Hồng Ba không dám xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Nhu nữa, tới đây sự việc cũng đã được giải quyết.
Ở phương diện em gái qua lại với người khác phái này, Bùi Tố và Bùi Triệt quản rất chặt, cũng không phải là không cho cô bé và khác phái kết bạn, mà là bóp chết mầm mống yêu sớm của cô bé trong giai đoạn hiện tại, dù sao Bùi Nhu còn nhỏ, vẫn rất ngây thơ.
Khoảng nửa tháng sau, kì thi cuối kỳ kết thúc, tới nghỉ đông.
Vào buổi tối hôm Tết Ông Táo, lúc gia đình năm người ăn cơm thì chuyện yêu sớm lại được nhắc tới một lần nữa.
Bùi Nhu cười hì hì hỏi hai anh trai: “Thế chờ tới khi lên cấp ba thì yêu có được không ạ?”
Bùi Tố và Bùi Triệt ở phía đối diện ngước mắt lên lạnh lùng nhìn sang, Bùi Triệt đặt đũa xuống, nói với giọng lạnh lùng: “Em mơ đẹp đấy nhỉ.”
Cô bé khó chịu: “Tại sao chứ?”
“Em có thấy bọn anh yêu đương không? Em đang học cấp hai mà đã nghĩ tới chuyện yêu đương sau này rồi à? Cấp ba không lo học hành mà em còn nói hùng hồn thế sao?”
Bùi Triệt nói lời vàng ngọc.
“…”
Bùi Triệt hếch cằm lên, chỉ Bùi Thầm và Lương Chi Ý ở bên cạnh, “Em hỏi bố mẹ xem, có ai học cấp ba mà nghĩ tới chuyện yêu đương như em không?”
Lương Chi Ý: “…”
Bùi Thầm: “…”
Bùi Thầm nhịn cười, nhìn Lương Chi Ý với ánh mắt sâu xa.
Cô ăn canh, chột dạ rồi bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
Bùi Thầm lập tức rút giấy đưa cho cô, vẻ tươi cười càng rõ ràng hơn: “Cẩn thận một chút.”
Lương Chi Ý âm thầm lườm anh một cái, hai má đỏ ửng.
Người này cố ý đúng không…
Bùi Nhu lẩm bẩm: “Nhưng em nhớ là hồi cấp ba bố mẹ là bạn học với nhau mà?”
Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của Bùi Triệt, cô lập tức nói: “Tuy mẹ và bố con là bạn học cấp ba, nhưng đến khi bố mẹ tốt nghiệp rồi thi đại học thì mới yêu nhau, có phải không hả chồng?”
Bùi Thầm giấu đi vẻ tươi cười trong mắt, thuận theo lời cô: “Ừ.”
“Ồ,” Bùi Nhu mỉm cười, tỏ vẻ đã hiểu, “Thế thì là hồi cấp ba đã mập mờ, sau khi thi đại học thì mới ở bên nhau.”
Bùi Triệt gõ nhẹ đầu cô bé: “Em cũng thông minh quá nhỉ?”
“Bố mẹ ơi, bố mẹ xem anh hai này, chỉ biết quản con chặt như thế.
Anh cả à, em vẫn thích anh nhất.”
Bùi Tố lại cười nói: “Suy nghĩ của anh và anh hai em giống nhau.”
“…”
Thôi vậy, một đám ma quỷ.
Bùi Thầm cười: “Nhu Nhu à, sau này con yêu đương thì phải qua được ải của hai đứa anh con trước.”
Bùi Nhu tỏ vẻ không còn gì để mà luyến tiếc trên cõi đời này, “Thế thì có lẽ con phải độc thân cả đời mất.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Sau khi ăn xong, người giúp việc dọn dẹp phòng ăn và phòng bếp giúp, ba đứa trẻ đi làm bài tập cho kì nghỉ đông, Lương Chi Ý và Bùi Thầm thì xử lý một vài chuyện công ty.
Trong nhóm chat đi biển bắt hải sản, Tuyên Hạ đề nghị nhóm người ra ngoài chơi trong dịp Tết, nhưng người khác cũng bày tỏ sự đồng ý.
Bây giờ Tuyên Hạ và Phàn Cao cũng đã kết hôn, tất cả mọi người đều đã có con, đúng là phải mang gia đình theo, cả nhóm đã không chỉ là bảy người lúc trước, nhưng cũng ấm áp nhộn nhịp hơn.
Buổi tối, Lương Chi Ý và Bùi Thầm đang rửa mặt trong phòng phòng tắm, Lương Chi Ý chợt cảm thán: “Chồng à, anh có cảm thấy thời gian trôi rất nhanh không? Mới đó là hai đứa Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp đã học 12 rồi.”
Bùi Thầm mỉm cười, ôm lấy cô từ phía sau: “Quả thực là vậy, chúng mình đã cưới nhau được gần 19 năm rồi.” Thời gian như hạt cát chậm rãi chảy qua kẽ tay, mười mấy năm cũng trôi qua trong lặng lẽ.
Lương Chi Ý cầm tay anh, mỉm cười: “Người nào đó có thấy chán không?”
“Hiện tại thì vẫn chưa, phải qua vài năm nữa xem sao.”
Cô tức giận lườm anh qua gương: “Nghĩa là sao? Qua vài năm nữa thì có khả năng sẽ chán hả?”
Bùi Thầm mỉm cười xoay người cô lại, ôm cô chặt hơn, mắt cụp xuống: “Đồ ngốc ạ, đùa mà cũng tưởng thật à?”
Cô cong khóe môi, cười hì hì: “Dù sao em tốt như này, cũng đủ để anh thích cả đời rồi.”
Anh mỉm cười nâng mặt cô lên: “Đây là mèo khen mèo dài đuôi đó hả?”
“Thế anh có cần không?”
“Sao lại không cần được, chẳng phải đã thuộc về nhà anh vào mười chín năm trước rồi sao?”
Cô cong mi, cánh môi bị mổ một cái.
Cô kiễng chân ôm cổ anh, rồi đón lấy một nụ hôn sâu sắc hơn.
Cuối cùng vì cân nhắc tới việc bà dì cả của của cô đang tới, Bùi Thầm chú ý chừng mực.
Hai người tắm xong rồi ra khỏi phòng ngủ, Lương Chi Ý đi tới sân thượng ngắm cảnh trên tầng cao nhất, ở đâu cũng có thể nhìn thấy núi non trập trùng và cảnh đêm của thành phố Lâm ở phía xa, ngồi ở đây lại có cảm giác như hạt cát trên sa mạc.
Cô ngồi xuống chiếc thảm lông, Bùi Thầm bưng một ấm trà đường đỏ và gừng lên, Bùi Nhu cũng lên theo: “Bố mẹ ơi, con tới làm một cái bóng đèn nhỏ.”
Lương Chi Ý mỉm cười xoa đầu con gái, “Đây rõ ràng là một cái bóng đèn to tướng mà.”
“Hì hì…”
Bùi Nhu bám người khoác tay Lương Chi Ý và Bùi Thầm, ngồi giữa hai người, bóc quả kiên cho họ.
Một lát sau, Bùi Tố và Bùi Triệt rảnh rỗi nhàm chán, nhận ra là không thấy ba người còn lại trong nhà đâu, rồi cũng đi lên.
Bùi Nhu lại ngồi vào giữa hai người, tiếp tục bóc quả kiên, Bùi Triệt dựa vào tấm nệm dựa, nhìn Bùi Nhu, biếng nhác nói: “Anh cũng muốn ăn, bóc cho anh một ít.”
“Không cho, anh tự đi mà bóc.”
“Nhu Nhu à, anh cả cũng muốn ăn.” Bùi Tố mỉm cười nói.
Bùi Nhu cố ý đưa quả kiên đã bóc xong qua, tươi cười xinh đẹp: “Anh cả, anh cứ ăn từ từ, không đủ thì em bóc tiếp.”
Bùi Triệt: “Ế? Có ý gì thế? Phân biệt đối xử đấy à?”
Lương Chi Ý ở bên cạnh mỉm cười: “Ai bảo ngày thường con cứ bắt nạt Nhu Nhu.”
Bùi Nhu gật đầu như giã tỏi:
“Đúng thế đúng thế.”
“Bùi Nhu à, em sờ thử lương tâm của em đi, bình thường ai tốt với em như thế hả, ai đã cực khổ cõng em tới bệnh viện vào đêm giao thừa đấy?”
Cô bé cười vui ơi là vui, không trêu cậu nữa, đưa quả kiên qua: “Ừ ừ, anh hai vất vả nhất.”
“Bây giờ lại tới nịnh hót anh.”
“Anh không cần thì em không cho anh nữa.”
“Lấy qua đây…”
Hai người cãi cọ, ba người con lại cười không ngừng.
Gia đình năm người trò chuyện, Bùi Nhu nghĩ tới một chuyện, hỏi Lương Chi Ý và Bùi Thầm: “Bố mẹ ơi, bố mẹ yêu nhau như nào vậy ạ? Con muốn nghe chuyện tình yêu của hai người.”
Bùi Tố: “Con cũng muốn nghe.”
Bùi Triệt cắn hạt dưa, hùa theo: “Bố mẹ ơi, hồi trước hai người ai theo đuổi ai vậy?”
Bùi Nhu: “Cái này mà còn cần phải nói sao? Chắc chắn là bố theo đuổi mẹ rồi.”
Lương Chi Ý và Bùi Thầm nhìn nhau mỉm cười, Lương Chi Ý thành thật giải thích: “Thật ra ấy à, ban đầu là mẹ theo đuổi bố trước.”
Ba người:??!
“Mẹ nói cho mấy con hay, hồi trước bố của các con lạnh lùng kiêu ngạo lắm ý, từ chối mẹ rất nhiều lần, may mà sau đó mẹ vẫn kiên trì.”
Bùi Thầm cầm tay Lương Chi Ý, cười hỏi: “Nhiều lần lắm sao?”
“Dù sao hồi trước ngay từ đầu anh đã lạnh nhạt với em mà!”
“Bố, mẹ tốt như này, thế mà bố lại nỡ từ chối!” Bùi Nhu tố cáo.
Mặt mày Bùi Thầm vui vẻ, nhìn về phía Lương Chi Ý:
“Ừ, bây giờ nghĩ lại thì hối hận cực kỳ.”
Bùi Thầm nhớ tới quá khứ, “Năm đó mẹ của các con chuyển tới vào năm học 11, vừa đến đã trở thành cô gái xinh đẹp nhất trường.
Ban đầu bố cảm thấy bố không xứng với mẹ, thế nên dù bố đã thích mẹ từ lâu nhưng cũng không dám nói ra, vì vậy nên mẹ vẫn luôn tưởng là bố không thích mẹ, sau này còn làm tổn thương mẹ nữa.”
“Thế sau đó thì sao ạ?”
Người đàn ông mỉm cười, “Sau đó cuối cùng bố đã hiểu được bản thân không thế kiểm soát được tình cảm dành cho mẹ, thế nên sau khi tốt nghiệp, thi đại học xong, bố đã theo đuổi mẹ lần nữa.”
Ba anh em cũng đã từng nghe người lớn nói rằng trước đây bố mẹ đã trải qua rất nhiều gian nan, nhất là cuộc sống trước kia của Bùi Thầm rất cực khổ, chênh lệch giữa hai gia đình rất lớn, cũng may là cuối cùng bọn họ đều có dũng khí tiến về phía nhau.
Bùi Triệt nghe xong thì cầm tay Bùi Thầm với vẻ bùi ngùi: “Bố à, cảm ơn bố nhiều lắm, may mà trước đây bố có dũng khí theo đuổi mẹ con một lần nữa, nếu không thì ba đứa chúng con cũng sẽ không tồn tại, công ơn lớn lao này không thể cảm ơn bằng lời.”
“Ha ha ha ha…”
Bùi Thầm mỉm cười ôm vai Lương Chi Ý, dịu dàng nói: “Có lẽ có một vài việc số trời đã định.”
Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của anh, mỉm cười hạnh phúc: “Ừ, số trời đã định.”
Số trời đã định, rằng bọn họ sẽ yêu nhau.
Số trời đã định, rằng bọn họ sẽ có một gia đình năm người ấm áp.
“Bố mẹ ơi, con vẫn còn muốn nghe chuyện tình yêu của bố mẹ.”
Lương Chi Ý mỉm cười dựa vào vai Bùi Thầm: “Thế thì nhiều lắm, để bố từ từ kể cho các con nghe nhé.”
“Bố bố bố, bố mau nói đi ạ!”
Bùi Thầm cười dịu dàng: “Muốn nghe từ đoạn nào?”
“Lần đầu tiên gặp nhau đi ạ…”
Sương dày trăng lạnh, màn đêm màu xanh thẫm che lấp ánh đèn neon ở thành phố Lâm.
Trên sân thượng ngắm cảnh, ngọn đèn màu cam sáng lên, ba đứa trẻ nghe Bùi Thầm kể câu chuyện quá khứ.
Những câu chuyện cũ xưa này cũng sẽ đồng hành với gia đình năm người họ, mãi mãi êm ấm.
_____***_____
Ngoại truyện nhỏ ngọt ngào về Bùi Thầm và Lương Chi Ý
(1)
Trong một năm này, hai người mới lên năm nhất đại học.
Vào ngày cuối tuần cận kề lễ Giáng Sinh, Bùi Thầm và Lương Chi Ý không ở trường học mà làm tổ trong căn hộ bên ngoài trường.
Chiều chủ nhật, trong phòng khách, Lương Chi Ý ngồi khoanh chân trên thảm, lắc qua lắc lại con thú làm bằng len chọc* mới mua về, Bùi Thầm ngồi trên chiếc sô pha ở bên cạnh đọc sách toán cao cấp, không ai làm phiền ai.
(*)
Một lát sau, chiếc di động để trên bàn trà của Lương Chi Ý vang lên, cô nghe máy rồi ấn chế độ rảnh tay, giọng nói của Quý Phỉ Nhi truyền ra: “Chi Chi ơi…”
“Sao vậy?”
“Có muốn ra ngoài dạo phố không?”
Lương Chi Ý chọc con thú bằng len trong tay, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Thôi, mệt quá rồi, không muốn ra ngoài?”
“Uầy, mệt tới mức đó à?”
Quý Phỉ Nhi cười xấu xa: “Nhịn cả một tuần, cuối tuần cũng không đến nỗi xõa như vậy chứ, có thể chú ý sức khỏe chút không?”
Quý Phỉ Nhi dứt lời, ánh mắt của Bùi Thầm nhìn sang, sắc mặt Lương Chi Ý đỏ bừng, nhanh chóng tắt chế độ rảnh tay, đặt di động vào bên tai: “Cậu có thể đừng có nói lung tung không! Mình chơi len chọc nên mệt!”
Trong đầu của cô nàng Quý Phỉ Nhi này toàn là mấy thứ linh ta linh tinh!
Quý Phỉ Nhi cười: “Đùa thôi, vậy được, cậu không ra ngoài thì mình ở nhà tiếp vậy.
Hầy, cũng nhàm chán quá rồi…”
Quý Phỉ Nhi nói mấy câu với Lương Chi Ý xong rồi cúp máy, giọng nói trầm thấp mang nét cười của Lương Đồng Châu vang lên ở sau lưng:
“Nhàm chán ư?”
Quý Phỉ Nhi quay đầu nhìn cậu đi ra khỏi phòng: “Anh chơi game xong rồi à?”
“Ừ, không chơi nữa.”
Cậu đi tới trước mặt cô, rồi cúi người ôm lấy cô.
Chân của Quý Phỉ Nhi kẹp eo cậu, hàng mi run lên, loáng cái đã sợ hãi như gà con: “Muốn, muốn làm gì thế?”
Khóe miệng Lương Đồng Châu mang nét cười, cậu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm:
“Chẳng phải kêu chán sao? Đưa em về phòng chơi.”
“Có trò gì thú vị sao?”
“Ừ, anh vừa phát hiện ra…”
Mấy phút sau, cô nằm trên giường, bị lột sạch sẽ.
Cô xấu hổ chộp lấy cái gối ở bên cạnh đánh cậu: “Lương Đồng Châu! Đồ lưu manh nhà anh! Uổng công em còn tin anh, tưởng là anh dẫn em đi chơi máy tính!”
Lương Đồng Châu cười tới nỗi ngực rung lên, cuối cùng cậu giữ lấy gáy cô, cúi mặt hôn lên môi cô.
Cô rớt vào sự ngọt ngào mềm mại, không khỏi nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, cậu dừng lại, hôn lên đôi mắt ướt át của cô, nhếch môi lại gần vành tai cô, giọng khàn khàn: “Chờ lát nữa thì sẽ thú vị hơn cả máy tính.”
“Lương Đồng Châu…”
“Ừ?”
Cô xấu hổ tới nỗi lấy gối che mặt mình: “Ngày mai em không muốn đi học với cái chân mềm nhũn không có sức lực gì…Anh tự chú ý chút đi.”
Chàng trai mỉm cười: “Có cuối tuần nào em ra ngoài với anh về mà chân không nhũn sao?”
“…”
Khuôn mặt Quý Phỉ Nhi đỏ ửng.
Cô nhớ tới tháng trường, trường tổ chức hội diễn tài năng của khóa, cô mặc một chiếc váy sơ mi trắng thuần khiết.
Tối hôm đó khi kết thúc, cậu lái xe thể thao đưa cô tới bên cạnh một công viên vắng vẻ trong trường, đầu tiên là muốn cô một lần trong xe.
Cuối cùng cậu đưa cô về dưới tầng ký túc xá, cô yếu ớt tới nỗi không có sức, không muốn nhúc nhích, Lương Đồng Châu bèn đưa cô về căn hộ, mà hậu quả của việc này là hôm sau khi cô tới trường thì hoàn toàn không đi nổi.
Tức chết mất.
Đúng là dê vào miệng cọp.
Lương Đồng Châu nâng cằm cô lên, hôn môi cô lần nữa: “Anh sẽ cố hết sức để khống chế.”
Quý Phỉ Nhi lẩm bẩm, rồi lại quấn vào cậu một lần nữa.
Mà ở một bên khác, sau khi Lương Chi Ý cúp máy thì cảm nhận được ánh mắt sâu xa của Bùi Thầm, cô vờ bình tĩnh để di động xuống, làm như không có việc gì mà chơi len chọc.
Sau một hồi lâu, Bùi Thầm để sách toán cao cấp xuống, ngồi xuống bên cạnh cô: “Lần này làm thứ gì vậy?”
Lương Chi Ý mỉm cười đưa đồ cho anh xem: “Chim cánh cụt á, đáng yêu chứ hả?”
“Ừ, đáng yêu lắm.”
“Còn một chút nữa thôi là làm xong rồi…”
“Thứ này thú vị đến thế sao?”
“Đương nhiên là thú vị rồi, thứ này còn có thể luyện ‘năng lực làm thủ công’ nữa đấy.”
Cô đang nói thì đã bị ôm vào lòng chàng trai.
Cô sững ra, rồi vòng lấy cổ anh, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, hai má hơi nóng lên:
“…Làm gì vậy?”
“Len chọc nhàm chán lắm.”
Anh cầm tay cô, nhìn cô chằm chằm, giọng rất thấp: “Anh cũng có cách để luyện ‘năng lực làm thủ công’ của em.”
Cô lập tức đoán ra được mục đích của anh, mặt đỏ au muốn nổ tung.
Ưm…
Cái người này hư hỏng quá rồi…
Cô được để xuống chiếc thảm dưới đất, hơi thở của hai người quyện vào nhau.
Vào buổi chiều, ánh sáng loang lộ, làn gió nhẹ phất tấm rèm màu trắng lên, sự ngọt ngào tràn ngập khắp căn phòng.
(2)
Đây là thời điểm sau khi Bùi Thầm và Lương Chi Ý đã kết hôn.
Vào một buổi sáng mùa đông vào đó, Lương Chi Ý lại bị tỉnh bởi ‘phương pháp đánh thức’ đặc biệt của Bùi Thầm, tim cô đập như trống dồn, “Bùi Thầm, anh đừng có quá đáng quá…”
Tối hôm qua anh mới đi công tác về, cô đã ngủ từ lâu, sáng sớm hôm nay anh đã tỉnh lại.
Người đàn ông nằm bên tai cô, hơi thở không ổn định, nói nhỏ: “Chi Chi à, anh thật sự không nhịn nổi nữa…”
Cô khẽ hừ một tiếng, bị anh dẫn dắt, cuối cùng không nhịn được mà ôm lấy anh, lại sa ngã mây mưa với anh một lát.
Cuối cùng khi kết thúc, hai người vào phòng tắm tắm rửa, cô được anh ôm về phòng ngủ, mỉm cười xinh đẹp duyên dáng, dán vào tai anh hỏi: “Đã no chưa?”
Bùi Thầm nhếch môi: “Ừ, tạm thời no rồi.”
“Tạm thời cái gì chứ…”
Hai người ăn sáng, ở nhà nửa ngày, buổi chiều không có việc gì làm, hai người bèn hẹn Quý Phỉ Nhi, Lương Đồng Châu, Tuyên Hạ và cả mấy người bạn từng ở trong đội bóng rổ của trường cùng tới trường THPT Số 1 chơi bóng rổ.
Lúc này đã là tám năm kể từ lần bọn họ giành được chức vô địch của giải bóng rổ liên trường.
Sau buổi trưa, khi đi trong khuôn viên trường quen thuộc, nhóm người bắt đầu hồi tưởng những chuyện cũ, bùi ngùi vô cùng.
Mọi người nói tới những chuyện thú vị khó nói ra nhất hồi học cấp ba, Bùi Thầm suy nghĩ, rồi cười nói: “Chắc là chuyện hồi đầu mình không biết Đồng Châu là em trai của Chi Chi, mình còn thấy ghen tị rất lâu.”
Lương Đồng Châu:???
“Đệt mợ, còn có chuyện này nữa à?!”
Mọi người cười: “Đồng Châu à, câu bị xem là kẻ địch giả tưởng đó…”
“Bùi thần này, hồi đó cậu ghen tỵ thế thì sao lại không xử cậu ấy một trận vậy? Lúc cậu mới vào đội bóng rổ của trường, cậu ấy còn không phục đủ đường, về lý mà nói thì nên đánh một trận chứ nhỉ.”
“Ấy, người ta làm gì vô lý như mấy cậu nghĩ, anh nói xem có đúng không hả anh rể?”
Bùi Thầm cười: “Thật ra mình muốn đánh thật, nhưng lại nhịn.”
“Ha ha ha ha ha…”
Lương Chi Ý mỉm cười vỗ Lương Đồng Châu, “Yên tâm, nếu lúc đó Bùi Thầm mà đánh em thì chị chắc chắn sẽ không ngăn cản đâu.”
“Ha ha, trước giờ chị toàn bênh người ngoài mà…”
Mọi người cười nói, cuối cùng đi tới sân bóng rổ.
Nhóm đàn ông đi chơi bóng rổ, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi thì ngồi trên khán đài.
Trong sân, mấy người đàn ông chạy đi như những chàng trai hăng hái trong quá khứ, dẫn bóng chuyền bóng, vỗ tay chúc mừng.
Lương Chi Ý nâng má nhìn Bùi Thầm, rồi nở nụ cười: “Giống như quay về thời điểm xem họ chơi bóng rổ năm lớp 11 ấy.”
Hình ảnh những chàng trai thoát khỏi vòng vây trùng trùng lớp lớp, giành được chức vô địch trong trận đấu như mới xảy ra hôm qua, bây giờ Lương Chi Ý hồi tưởng lại thì vẫn còn nhớ rõ tiếng vỗ tay nhiệt liệt khắp sân cùng với tiếng hò reo chỉ dành cho bọn họ.
Quý Phỉ Nhi đưa nắm tay tới bên miệng cô: “Phỏng vấn bạn Lương một chút, biến đối tượng theo đuổi mà mình từng nhớ mong thành chồng thì có cảm giác gì?”
Lương Chi Ý nghe vậy, nét cười vụn vỡ xuất hiện trong đôi mắt:
“Chắc là…vui vẻ như khi giấc mơ trở thành sự thật.”
Chập tối, khi chơi bóng xong, mọi người tự đi dạo.
Lương Chi Ý và Bùi Thầm đi một mình trong khuôn viên trường, cô mỉm cười nói:
“Sáng nay khi em dọn phòng thì đã vô tình nhìn thấy nhật ký hồi cấp ba của người nào đó đấy.”
“Hửm?”
“Thì ra người nào đó nhìn thì lạnh lùng, nhưng đáy lòng lại cất giấu nhiều tâm tư như vậy.”
Bùi Thầm lờ mờ nhớ lại nội dung trong nhật kí, tai hơi nóng lên, anh mỉm cười: “Lúc ấy có rất nhiều chuyện không biết phải nói với ai, nên cũng chỉ có thể viết ra.”
Khi đó, thứ tình cảm bị đè nén dành cho cô chỉ có thể kể ra qua ngòi bút.
“Em thấy nhật ký của anh viết là, vào buổi tối hôm anh dẫn em tới ‘Quán mì Lão Lâm’ lần đầu đó, dưới cầu vượt, anh vô tình ôm em, anh nói rằng lúc đó…anh rất muốn hôn em.”
Lương Chi Ý nhìn thấy anh viết một câu trong nhật kí:
[Nếu gia đình tôi giàu có, thì tôi nhất định sẽ hôn cô ấy không chút e dè, cạy mở hàm răng, đắm chìm trong đó.]
Vẻ lạnh lùng mà anh thể hiện ra trước đây không phải vì không rung động, mà là bởi vì cô cao xa vời vợi, còn anh lại thấp kém như bùn đất.
Bùi Thầm giữ lấy gáy cô, nhìn cô chăm chú: “Không sao cả, bây giờ anh có thể hôn em một cách trắng trợn rồi.”
Lương Chi Ý nhếch môi cười.
Một lát sau, hai người đi tới lớp 11-9 hồi trước.
Họ đi tới cửa lớp, đẩy cửa đi vào.
Từng dãy bàn ghế được bày bên trong và bảng đen trên bục giảng đập vào mắt, mang theo những kí ức ngây ngô hoặc ngọt ngào thời niên thiếu.
Tuy khoảng thời gian đó chỉ có nửa năm ngắn ngủi, nhưng đã được bọn họ khắc vào nơi sâu nhất trong đáy lòng, trở thành vĩnh hằng.
Lương Chi Ý chỉ vào bàn cuối cùng của tổ bốn: “Bạn Bùi à, hồi trước anh ngồi chỗ đó đấy.”
“Ừ.”
Cô đi qua ngồi xuống, làn gió nhẹ hất mái tóc dài của cô lên.
Cô nhìn chân trời màu cam bên ngoài cửa sổ, khóe môi không khỏi cong lên.
Bùi Thầm đi lên trước, dựa vào cạnh bàn, mười ngón đan cài với cô, cùng nhau nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nét cười dịu dàng ngập tràn trong mắt:
“Bạn Lương này, em có thấy là chúng ta có duyên lắm không?”
Lương Chi Ý nhớ ra là cô đã hỏi anh như thế vào ngày khai giảng lớp 11.
Cô ngạo kiều nhếch khóe môi: “Thế à? Em và anh có duyên gì vậy?”
Bùi Thầm chống một tay xuống bàn, anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ của cô một cái, đuôi mày nhướng lên, mở miệng nói:
“Được nhiên là có rồi…”
“Duyên trở thành vợ của anh.”
Cô mỉm cười: “Sao hồi trước anh không trả lời như này vậy?”
Mặt trời lặn ở đằng Tây, đôi mắt của Bùi Thầm phản chiếu nắng chiều, lưu luyến đối diện với cô:
“Trước đây không biết, nhưng giờ thì có thể khẳng định.”
Có lẽ trước đây không biết, nhưng vào khoảnh khắc khi Lương Chi Ý gặp Bùi Thầm đó, ông trời cũng đã viết xong câu chuyện tình yêu trong tương lai của họ.
Cho dù trải qua vô vàn khó khăn.
Cũng không thể nào thay đổi.
- HOÀN-.