"Chờ đã."
Sở Hạ vừa bước lên bậc thang liền bị chặn lại, ban nãy Diệp Mạc lại bị Diệp Chính Viên gọi đi rồi.
Hắn cau mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, tính bước sang một bên mà rời đi.
"Tôi nói mà cậu không nghe thấy hả?" Diệp Ức tức giận.
"Có chuyện gì?" Hắn dừng lại, kiên nhẫn sắp bị mài mòn.
Biết thế một hai không theo tới đây, như vậy thì hiện tại hắn đang nhàn hạ rồi, đâu gặp phiền phức như bây giờ.
"Một trợ lý như cậu có thái độ gì vậy hả?!" Diệp Ức không vừa mắt với cách nói chuyện của Sở Hạ, gã cực ghét cái thái độ kiêu ngạo này, y hệt như Diệp Mạc.
Sở Hạ cười khẩy, dùng ánh mắt của người đi lăn lộn từ nhỏ mà nhìn Diệp Ức.
Với một tên "thùng rỗng kêu to" chỉ có vẻ ngoài như tên này thì không khiến hắn phải nhọc lòng mà đối phó.
Bị nhìn như vậy, Diệp Ức có hơi rùng mình, cảm giác áp lực này không thua gì Diệp Mạc.
Trong một giây vô hình đó, gã đã phải lùi một bước.
"Thì sao?" Sở Hạ cười nói, "Tôi là trợ lý của Diệp Tổng vậy thì việc gì phải nghe theo lời của cậu?"
Người này không biết có phải người nhà họ Diệp hay không nữa, tâm địa độc ác nhưng lại không biết giấu đi, cứ phô phô thế này sớm muộn cũng bị người ta lợi dụng mà thôi.
Diệp Ức bị chặn họng, không biết phải phản bác sao, tức giận nắm chặt tay muốn đánh tới.
Sở Hạ nhẹ nhàng túm lấy hất ra, sau đó bước chậm rãi qua người gã.
Liếc nhìn xung quanh, may mà chỗ này không có ai, hắn không thích lại dính vào rắc rối.
Hắn đóng cửa lại, xem như thả lỏng mà vươn vai.
Đến chỗ này đâu đâu cũng phải chú ý đến phong thái của mình, chuyện này chẳng hợp với hắn chút nào.
Không biết ban nãy Diệp Ức tính nói chuyện gì, thế nhưng chắc chắn là một thứ phiền phức.
Sở Hạ rút hộp thuốc lá trong túi áo ra sau đó châm một điếu.
Đi lại cửa sổ để mở cửa cho thoáng khí, hắn vô tình nhìn xuống bên dưới.
Ở đó có vài người đang đứng, trong đó có Diệp Mạc.
Bọn họ đang chuẩn bị gì đó, vị trí tầm nhìn của cửa sổ phòng Sở Hạ vừa khéo lại là sân sau của nơi này.
Rộng bằng một chiếc sân đá bóng.
Điều chỉnh lại cánh cửa để cho dễ nhìn, Sở Hạ miệng ngậm điếu thuốc, ghé một chân ngồi lên rồi nhìn xuống.
Chỉ thấy người làm đem ra một tấm bia rồi điều chỉnh hướng đặt.
Hoá ra là bắn súng.
Thú vui tao nhã gì đây?! Mấy đám nhà giàu đúng là khó hiểu.
Sở Hạ nhướn mày, hắn có chút muốn nhìn Diệp Mạc bắn bia.
Tuy biết là anh biết bắn, thế nhưng không rõ trình độ ra sao.
Đứng chung với anh còn có Diệp Chính Viên, Diệp Nhậm Doanh và vài người của Diệp gia nữa.
Diệp Mạc cầm lên một khẩu súng, ước chừng trong lòng bàn tay sau đó đi ra.
Từ trên này không thấy rõ biểu cảm, thế nhưng từ phong thái này liền thấy được sự kiêu ngạo đáng khâm phục của Diệp Mạc.
Anh chỉ cần đứng đó, đã khiến cho bao người thu hút.
Diệp Nhậm Doanh đứng đằng sau, ghé miệng nói vài câu, tiếp theo Diệp Chính Viên cũng đi tới.
Vì khá xa nên không rõ được mọi chuyện, thế nhưng Diệp Nhậm Doanh có vẻ hơi tức tối sau khi Diệp Mạc nói gì đó.
Sau đó đột nhiên cả hai đều đứng song song với nhau.
Kiểu này là thi tài?
Sở Hạ liền cảm thấy hứng thú.
Tiếc rằng không thể chạy xuống xem trực diện.
"Bắt đầu đi." Diệp Mạc vừa cảm nhận được tầm mắt liền xác định được vị trí của Sở Hạ.
Dáng vẻ thong dong của hắn khiến anh nhướn mày, hình như bản thân hơi dễ dãi với hắn quá rồi thì phải.
Thấy Diệp Mạc không tập trung, Diệp Nhậm Doanh liền cảm thấy như bị khinh thường.
Gã bực mình đứng lên rồi làm tư thế chuẩn mà bắn trước.
Pằng!
Tám điểm.
Mở đầu không tệ, Diệp Nhậm Doanh cười khiêu khích.
Diệp Mạc không quan tâm lắm, anh bước lên một bước, liếc thấy vẻ mặt đang xem trò vui của Sở Hạ rồi lại nhìn đến tấm bia đằng trước.
Đưa súng lên một cách bình tĩnh, Diệp Mạc ngắm chiếc bia đằng xa kia.
Pằng!
Mười điểm.
Trúng giữa hồng tâm.
Sắc mặt Diệp Nhậm Doanh liền biến đổi, có chút khó coi.
"Không tệ." Ông Diệp nhìn thế liền đi tới khen ngợi anh.
Điều này càng khiến gã tức giận hơn.
Diệp Nhậm Doanh nhìn về đằng sau đang to nhỏ thảo luận, gã liền khó chịu, nghĩ Diệp Mạc chỉ do may mắn mà thôi.
Vậy nên lần nữa đi tới phía trước, thu hồi vẻ mặt của mình lại mà bày ra một nụ cười cho Diệp Chính Viên.
"Tiếp đi." Gã nặn một nụ cười với Diệp Mạc.
Vậy nhưng liên tiếp mấy lần sau, sắc mặt của gã ngày càng đen.
Diệp Mạc bắn một cách nhẹ nhàng, thế mà lần nào cũng trúng mười điểm.
Còn Diệp Nhậm Doanh, cũng không tệ thế nhưng luôn kém hơn anh một bậc.
Sở Hạ ngồi ở trên cũng muốn vỗ tay khâm phục, năm lần, trúng hồng tâm hết cả năm.
Không biết phải luyện đến lúc nào mới có thể ngắm chuẩn như vậy.
Dáng vẻ lúc cầm súng của Diệp Mạc rất đẹp, nhìn khẩu súng như vậy mà lại được bắn đi nhẹ nhàng như không.
Đây là sự khác biệt giữa người với người.
Diệp Mạc cất khẩu súng đi, sau đó đi vào trong nhà.
Anh đang suy nghĩ một việc, có nên để Sở Hạ luyện bắn súng không.
Nhìn hắn hôm nay liền thấy được chưa từng dùng nó một lần nào.
Súng là thứ vũ khí tiện lợi nhất trong mọi chuyện, nếu lỡ có gì bất trắc thì phòng thân rất tốt.
Có một điều là Sở Hạ vẫn chưa buông bỏ ý định rời khỏi anh, điều này khá có nguy cơ.
Diệp Mạc cần phải từ từ giữ chặt đôi cánh ấy, để cho Sở Hạ chỉ có thể vùng vẫy trong thế giới của anh.
.