Tiếng nói cười vang lên ồn ào từ trên tầng đến sảnh chính, ở giữa trung tâm chính là Diệp Chính Viên đang trò chuyện cùng với đám người xung quanh.
Quy mô của bữa tiệc này rất lớn, người điều hành một công ty lớn có khác, ai nấy đều muốn xu nịnh.
Người nào người nấy đều mang bộ mặt tươi cười giả tạo, quà tặng đến chất thành núi.
Sở Hạ bị dựng dậy từ rất sớm, sau đó luôn theo bên cạnh Diệp Mạc.
Bởi vì thân phận của anh, thế nên dù nhiều người tới giao lưu cũng không có ai dám chuốc say Diệp Mạc.
Bức tranh trong buổi đấu giá kia không biết đã được chuyển đến từ bao giờ, lúc mà ông Diệp nhận được nó, quả thật mặt mày luôn cong cong.
"Tốt lắm, tốt lắm." Ông Diệp gật đầu rồi mải mê ngắm tranh, ai nhìn vào cũng biết rằng ông đang vô cùng hài lòng.
"Đây là...?" Một người phụ nữ đưa ly rượu lên nhấp một cách lịch sự sau đó nhìn Sở Hạ đang đứng đằng sau Diệp Mạc mà dò hỏi.
Người phụ nữ này nhìn khá có mị lực, trên người mặc một chiếc váy trắng ngang mắt cá nhân trông rất quý phái.
Lúc ánh mắt của bà lướt tới người hắn thì dừng một lát, khiến cho Sở Hạ hơi cau mày.
"Trợ lý riêng của tôi, Mộc phu nhân." Diệp Mạc hờ hững trả lời.
"À, vậy sao." Mộc phu nhân cười đoan trang, sau đó khoác tay chồng của mình.
Chồng của bà lập tức bước lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Sở Hạ, "Lần đầu tiên thấy cậu trợ lý này, Diệp Tổng mới thu nhận gần đây sao?"
"Đúng vậy." Anh nói một cách lãnh đạm, tựa hồ như chuyện này không đáng để nhắc đến.
Sở Hạ đánh tầm mắt sang bên phải, bất chợt bắt gặp ánh mắt oán giận lẫn chan chứa tình cảm của Phiêu Linh.
Hắn hơi sửng sốt, cô tiểu thư này còn chưa có ý định từ bỏ hay sao, vừa nhìn cũng thấy được Phiêu Linh và Diệp Mạc không cùng chung thế giới.
Khách đến đây hôm nay đa số đều có thân phận lớn, hắn đi theo Diệp Mạc, cơ hồ thu hút không ít ánh mắt đánh giá lẫn quan sát xem quan hệ của hắn với anh ra sao.
Việc này có vẻ không tốt cho lắm, nếu ai cũng nhận định rằng Sở Hạ là người của Diệp Mạc thì sau này dễ gặp nhiều rắc rối.
Nhất là trong thương trường, không đoán biết được điều gì.
Mãi cho đến khi Diệp Mạc nói chuyện, Sở Hạ mới được dứt ra.
Ban nãy uống giúp anh mấy chén hắn mới cảm thấy rượu ở đây không tồi, vậy nên đi lại bàn ăn cầm ly rượu khác lên uống thử.
Liếc thấy thức ăn ở trên đó, Sở Hạ không do dự mà cầm một dĩa lên.
Bởi vì luôn sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, vậy nên lúc có thức ăn thì hắn không bao giờ đối xử độc ác với dạ dày của bản thân.
Diệp Mạc đứng nói chuyện, tựa như vô tình lại tựa như cố ý mà nhìn sang hướng người đang ăn kia.
Anh hơi cau mày, sau đó mặc kệ cho Sở Hạ tự do.
Dù sao thì nãy giờ ai cũng hiểu hắn là người của anh rồi, sau này có muốn trốn cũng không dễ dàng gì.
Có vài người phát hiện Sở Hạ đang đứng một mình, đưa mắt với nhau sau đó đồng thời đi đến.
Hắn đang ăn liền cảm thấy có người đến gần bèn dừng lại, ánh mắt không chứa chút cảm xúc gì mà nhìn qua.
"Cậu là trợ lý của Diệp Tổng nhỉ, có muốn cùng uống một ly hay không?" Người vừa đến là một chàng trai trẻ, mặt mày vuông vắn, góc cạnh.
Cậu ta đưa ly rượu của mình lên sau đó cụng vào ly mà hắn đang uống dở.
Sở Hạ không biết đây là ai, có điều xét thấy bây giờ đang ở chỗ của Diệp Chính Viên, bản thân hắn lại mang thân phận là trợ lý của Diệp Mạc, cũng không nên cư xử bừa bãi được.
Vậy nên hắn đưa ly của mình ra, gật đầu rồi ngửa đầu uống.
Tửu lượng của Sở Hạ không kém, chỉ thua mỗi Diệp Mạc mà thôi, vậy nên uống vài ba ly không thành vấn đề.
"Cậu tên gì vậy, có phải lần đầu dự tiệc hay không?" Chàng trai trẻ kia bắt đầu thả câu hỏi, điệu bộ thong dong tựa như đang tùy ý mà thôi.
"Sở Hạ, không phải lần đầu tiên." Hắn trả lời, nghiền ngẫm cậu ta trong đầu.
Người nào người nấy đều muốn tới dò hỏi hắn, người sau lợi hại hơn người trước.
"Vậy sao, ban nãy thấy cậu ăn cái này, có ngon không?" Cậu ta dẫn dắt chủ đề một cách khéo léo, chỉ vào dĩa ăn mà Sở Hạ vừa đặt lên bàn.
Sở Hạ nhướn mày, sau đó mới trả lời, "Cũng được."
Chàng trai trẻ kia mỉm cười, "Đúng rồi quên giới thiệu, tôi tên là Dương Tuy."
Hắn chỉ gật đầu chứ không nói gì, đưa mắt đi tìm kiếm bóng dáng của Diệp Mạc.
Bây giờ anh đang đứng bên cạnh ông Diệp, xung quanh cũng rất nhiều người tới, đi lại đó không tiện cho lắm.
Nhận thấy tầm mắt của hắn, Dương Tuy bèn loé lên tâm tư mà hỏi, "Diệp Tổng có vẻ khá bận rộn nhỉ? Chắc công việc của cậu cũng vất vả lắm."
Dù sao cũng là người lăn lộn, Sở Hạ nhạy bén nhận ra rằng người này đang có mục đích xấu, vậy nên không dấu vết mà lùi ra một bước, lạnh nhạt đáp lời, "Không tệ."
Biết bản thân có hơi lộ liều quá rồi, Dương Tuy vội vàng thu hồi lại toan tính trong lòng, sau đó giả vờ nói tới chuyện khác.
Sở Hạ không còn kiên nhẫn được nữa, nói hai câu liền bỏ mặc cậu ta ở lại.
Nãy giờ cho mặt mũi như thế là đủ rồi.
Hắn nhìn quanh rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay một chút, lúc nãy không cẩn thận để sốt cà chua dính vào ống tay áo.
Đứng trước gương, Sở Hạ lấy một tấm giấy ướt cạnh bồn rửa sau đó cẩn thận mà lau.
Quần áo này đắt tiền, thế nên thứ gì bám vào cũng rất khó để cọ ra, Sở Hạ phải tốn không ít thời gian mới xem như tẩy sạch.
Xăn ống tay lên, Sở Hạ vốc một ít nước lên rửa mặt để cho tỉnh táo, đoán chắc bây giờ Diệp Mạc đang tìm mình.
Đột nhiên bên ngoài có thêm một người bước vào, người này đi đứng xiêu vẹo, có lẽ đã say lắm rồi.
Hắn ta tựa người lên tường thở nhẹ một hơi rồi mới tiến lại gần bồn rửa bên cạnh Sở Hạ.
Ngửi thấy mùi hương khó chịu trên người hắn ta, Sở Hạ cau mày quay đầu.
Hắn kéo ống tay áo của mình xuống tính đi, sực nhớ ra con dao bèn tìm xem còn không.
Vừa lúc Sở Hạ cúi đầu, kẻ bên cạnh đột nhiên mở lớn mắt, cơn say đã bị trút đi hết ngay lập tức, bàn tay nhanh như thoắt tiến tới gần hắn.
Cảm nhận được có điều không ổn, Sở Hạ lập tức tránh ra theo bản năng, thế nhưng vẫn muộn một bước, trên cổ truyền đến cơn tê đau đột ngột, bên tay nghe thấy tiếng điện đang kêu "xẹt, xẹt."
Là súng điện! Chỉ kịp nghĩ đến thế, tầm mắt của Sở Hạ dần mờ đi, hắn co giật một chút rồi lập tức ngất lịm.
.