Dầm mưa cả một buổi tối, hậu quả chính ra ngày hôm sau bị cảm.
Hai người cùng dầm mưa, thế mà Diệp Mạc hoàn toàn bình thường, còn Sở Hạ thì phải lãnh đủ.
Từ sáng sớm hắn đã thấy cổ họng của mình khô khốc, đầu óc cũng choáng váng khó chịu.
Diệp Mạc nhìn thấy hắn không ổn liền sờ đầu, sau đó lập tức cau mày cho gọi bác sĩ tư nhân đến.
"Em cảm thấy thế nào?" Diệp Mạc lấy cho Sở Hạ một cốc nước, lo lắng xoa mặt hắn.
Hiện tại Diệp Mạc dịu dàng hiếm có, vậy mà Sở Hạ lại cảm thấy không có gì là không quen.
Hắn chậm chạp lắc đầu, vừa mới nói ra đã khàn đặc đáng sợ, "Vẫn được."
"Nằm yên."
Cẩn Hiên bị triệu tập từ sáng sớm còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.
Ai dè vừa đến, nhìn tới đôi môi hơi sưng cùng với gương mặt ửng đỏ của Sở Hạ, lập tức nghĩ tới một số chuyện không được lành mạnh cho lắm.
Anh ta ho khan vài tiếng, mấy chuyện tế nhị này tốt nhất không nên nhắc ra, nếu không lão đại tức lên thì hậu quả anh ta gánh đủ.
"Còn đứng đó làm gì?" Diệp Mạc nhíu mày tỏ vẻ không vui, khí lạnh phát ra khiến Cẩn Hiên lập tức run lên.
Anh ta vội vàng đi tới, kiểm tra cho Sở Hạ theo quy trình đầy đủ.
Cuối cùng kết luận hắn chỉ đơn thuần là cảm mà thôi, chăm chỉ uống thuốc và ăn uống bổ sung sức khoẻ thì sẽ nhanh khỏi.
Đầu óc Sở Hạ thật sự choáng váng, hắn không nhớ rõ lần cuối mình bị cảm là lúc nào.
Nghĩ cũng kỳ lạ, lúc hắn ăn đủ khổ ở trong căn nhà lụp sụp dột nát kia thì cơ thể luôn khoẻ mạnh, thế mà bây giờ chỉ đứng dưới mưa một tí đã cảm thấy khó chịu.
Diệp Mạc để cho Sở Hạ nằm nghỉ, đi ra bên ngoài căn dặn theo thực đơn mà Cẩn Hiên kê cho.
"Lão đại, lần đầu tiên thấy anh như vậy đó." Cẩn Hiên ngậm lấy que kẹo mút chậm rãi tới gần Diệp Mạc.
Dạo gần đây anh ta đang cai thuốc, hễ khó chịu liền ngậm một viên kẹo.
Diệp Mạc chỉ hừm nhẹ xem như cậu trả lời.
Đã không xa lạ với phản ứng của anh, Cẩn Hiên đành bạo gan mà hỏi tiếp, "Đừng nói là anh nghiêm túc nha?"
Biết là có khả năng sẽ ăn chửi, thế nhưng anh ta không thể cưỡng lại được sự tò mò.
Nhất là vấn đề riêng tư của lão đại, thật sự là mang tới sức hút khó cưỡng.
Nếu moi được gì đó, có khi sẽ ra oai được với đám người Mặc Dịch kia.
Ánh mắt Diệp Mạc bắn tới khiến da đầu Cẩn Hiên tê dại, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Có phải tôi cho anh hơi ít việc không?" Diệp Mạc chậm rãi uy hiếp.
Tuy âm thanh trầm bổng không khác gì bình thường nhưng lại khiến Cẩn Hiên giật mình thon thót.
Cẩn Hiên cười cười xoa dịu không khí, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Tôi chỉ thuận miệng thôi ha ha.
Chỉ là thấy hơi kinh ngạc, từ lúc cậu ta tới đây dường như anh đang thay đổi."
Sự thay đổi này tuy nhỏ nhưng lại khiến người ta phải sửng sốt.
Lần đầu tiên Diệp Mạc để tâm tới một người như vậy, cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
Diệp Mạc im lặng một lúc không đáp, sau đó nói ra một câu không đầu không đuôi, "Tôi chưa bao giờ đùa cợt vấn đề gì."
Sau khi dứt lời, anh liền bỏ mặc Cẩn Hiên dưới phòng khách mà đi lên trên tầng xem Sở Hạ như thế nào.
Sắc mặt Cẩn Hiên quả thật biến ảo không ngừng.
Thật sự không ngờ Diệp Mạc sẽ trả lời vấn đề này, vậy xem như xác định rồi đúng không?
Anh ta cười như được mùa, lão đại lạnh lùng nói chuyện yêu đương, chuyện này sao có thể không cười được cơ chứ.
Cẩn Hiên nhếch môi đi ra bên ngoài, dáng vẻ không khác gì một bà tám.
Diệp Mạc vừa định mở cửa vào phòng thì bị tiếng chuông điện thoại ngăn cản, hiển thị cuộc gọi là của Eric.
Anh nhíu mày bấm nghe.
"Chuyện gì?"
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến Diệp Mạc hơi kinh ngạc, anh nhìn vào bên trong phòng kia rồi chậm rãi buông lỏng tay đang đặt ở nắm cửa, bước chân vào thư phòng của mình.
Lúc Sở Hạ tỉnh dậy đã không còn biết thời gian thế nào nữa, đầu óc hắn đã dễ chịu hơn rất nhiều, cổ họng cũng không còn khàn quá nữa.
Hắn chậm chạp ngồi dậy, với lấy cốc nước ở đầu giường uống một ngụm.
Sở Hạ muốn xuống giường đi ra bên ngoài xem, chân phải vừa mới bước xuống thì cửa phòng đã bật mở.
Diệp Mạc đi vào còn tiện thể mang theo một bát cháo nóng, nhìn thấy hắn tỉnh liền nói, "Nằm yên trên giường, em còn chưa khoẻ hẳn đâu."
Hắn bị Diệp Mạc đẩy lại, sau đó anh bưng bát cháo còn nóng lên.
Nhìn thấy động tác này, Sở Hạ liền biết tiếp theo anh sẽ làm gì, vậy nên liền khàn giọng ngăn cản, "Để tôi tự làm.
Tôi không yếu tới vậy đâu."
Điều này là thật, vốn dĩ ban đầu căn cơ sức khoẻ của Sở Hạ rất tốt, thế nên hồi phục rất nhanh.
Hiện tại chỉ thấy hơi mỏi mà thôi, không đến mức phải để người khác đút.
Hơn nữa hắn cũng cảm thấy có hơi ngại.
Có điều Diệp Mạc không thèm để ý kháng cự của hắn, múc một thìa đưa tới.
"Há miệng."
Sở Hạ bất đắc dĩ nghe theo.
Đút được một nửa, hắn thật sự không chịu đựng được liền cướp lấy bát cháo trên tay của Diệp Mạc, nhanh chóng ăn từng ngụm.
Diệp Mạc cũng không phản đối nữa, ánh mắt mắt anh nhìn chằm chằm vào hắn.
Như có suy nghĩ gì đó, Diệp Mạc nheo mắt đánh giá Sở Hạ.
"Ăn xong chưa?"
"Ăn xong rồi." Sở Hạ gật đầu đưa bát cho anh.
"Hiện tại em cảm thấy thế nào?" Diệp Mạc ngồi lên giường đưa tay áp lên trán của Sở Hạ, cũng may mà nhiệt độ đã hạ xuống.
Sở Hạ gật đầu.
"Đã tốt lên rồi, có lẽ khoảng vài ngày sẽ hết."
Diệp Mạc khẽ ừm nhẹ, anh nhắm mắt lại ôm lấy Sở Hạ vào lòng, một lúc sau mới mở ra.
Âm thanh của anh cực kỳ bình tĩnh.
"Em có từng suy nghĩ về thân thế thật sự của bản thân chưa?"