Lần đàm phán này diễn ra ở một nơi khá kín đáo, Sở Hạ chỉ biết đi theo chân của Diệp Mạc cùng với người của anh.
Sở Hạ đứng trước cửa thang máy chờ, ánh mắt tùy ý lướt qua đánh giá xung quanh.
Đột nhiên hắn khựng lại, trừng mắt nhìn về một hướng.
Thấy Sở Hạ có biểu hiện kỳ lạ, Diệp Mạc lập tức phát hiện ngay.
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn nhìn một lần nữa, xác định rằng thị lực của bản thân vẫn còn rất tốt mới đáp lại lời của Diệp Mạc, "Không có gì, chỉ là vô tình bắt gặp một người xem như quen biết."
"Ai?" Diệp Mạc nhướn mày.
"Đằng kia." Sở Hạ chỉ tay về một hướng.
Diệp Mạc nhìn theo, sau đó lập tức cau mày.
"Sao em quen được với tên đó?"
Nhìn phản ứng này có vẻ như Diệp Mạc biết Kỷ Nhiên, hắn thành thật khai ra, "Từng bị anh ta đụng rượu vào người lần ở Lạc Thế, sau đó ở ngoài đường gặp lại."
Thang máy mở ra, ba người lập tức bước vào bên trong.
Diệp Mạc nắm lấy tay của Sở Hạ, trầm giọng nhắc nhở, "Sau này nhớ tránh xa tên đó ra."
Sở Hạ nhanh chóng gật đầu đáp ứng, hắn cũng không có hứng thú muốn biết tại sao Diệp Mạc lại quen Kỷ Nhiên, hơn nữa cũng chẳng có ý định sẽ gặp lại anh ta lần thứ ba.
Đâu có quen thân, việc gì phải để ý.
Thang máy dẫn lên tầng trên cùng, lúc cánh cửa vừa mở ra, xui xẻo như thế nào lại bắt gặp ngay Kỷ Nhiên ở bên ngoài.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Kỷ Nhiên cũng có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy bọn họ, ánh mắt anh ta đảo qua Diệp Mạc rồi dừng lại ở vị trí Sở Hạ, cười một cách thâm ý.
Diệp Mạc không biểu tình mà chắn trước người hắn, ngăn cản tầm mắt của Kỷ Nhiên.
"Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp Diệp Tổng ở chỗ này đấy." Giọng điệu anh ta vẫn cợt nhả y hệt lần gặp gần đây.
"Tôi cũng không ngờ Kỷ Tổng lại đến đây." Diệp Mạc lạnh nhạt đáp lại, tựa hồ không muốn để Kỷ Nhiên vào mắt.
Kỷ Nhiên vờ như không phát hiện sự ghét bỏ đó, giương khuôn mặt tươi cười ra.
"Cũng xem như có duyên."
"Vậy Kỷ Tổng cứ giữ lại cái duyên đó đi." Diệp Mạc thẳng thắn đáp trả lại không chút kiêng dè.
"Ha ha." Kỷ Nhiên cười thành tiếng, cứ như vô cùng vui vẻ.
Dáng vẻ ngầm đối chọi gay gắt thế này, không có mắt cũng biết được bọn họ rõ ràng là địch thủ với nhau.
Thế mà Kỷ Nhiên lúc trước còn định tiếp cận hắn, chắc chắn không có mục đích gì tốt đẹp.
"Vậy tôi đi trước nhé, Diệp Tổng, Sở trợ lý." Kỷ Nhiên gật nhẹ đầu.
Trước khi đi anh ta còn nháy mắt với Sở Hạ một cái khiến hắn nổi da gà.
Diệp Mạc liếc mắt nhìn hắn, nắm chặt lấy tay Sở Hạ.
Kỷ Nhiên đi được một đoạn lại rẽ sang hướng khác, gương mặt tươi cười ban nãy lập tức hạ xuống.
Người đi theo cạnh anh ta thấy vậy liền lên tiếng, "Diệp Mạc đến đây có lẽ là đi gặp nhà đầu tư lớn từ chối chúng ta kia."
"Cũng chỉ là một mối thôi mà, không được chẳng lẽ không kiếm được người khác? Chúng ta cạnh tranh với anh ta đã bao giờ phân thắng bại đâu." Kỷ Nhiên cất giọng chế giễu, ánh mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.
"Hơn nữa bên cạnh anh ta còn có một nhược điểm lớn như thế mà."
"Không ngờ người như Diệp Mạc lại hứng thú với đàn ông đấy.
Đúng là nhìn không ra." Người đi bên cạnh ta ta liền cười nhẹ, cảm thán một câu.
Kỷ Nhiên cười khẩy.
"Tên trợ lý nhỏ kia cũng khá thú vị."
"Anh lại định làm gì vậy?"
Tự châm cho mình một điếu thuốc, ánh mắt Kỷ Nhiên lộ rõ vẻ tàn độc.
"Tôi có làm gì đâu."
...
Vụ làm ăn của Diệp Mạc có vẻ suôn sẻ, tuy rằng bọn họ toàn giao tiếp bằng Tiếng Anh, thế nhưng quan sát nét mặt của anh, Sở Hạ lập tức biết được rằng mọi chuyện đều đang thuận lợi.
Sau khi kết thúc, người kia nhìn chằm chằm vào Sở Hạ, sau đó vừa cười vừa hỏi Diệp Mạc một câu gì đó.
Sở Hạ đột nhiên bị để ý liền khựng người, đầu đầy thắc mắc.
Hắn không hiểu người đó nói gì, chỉ đành quay sang cầu cứu Diệp Mạc.
Chỉ thấy Diệp Mạc thoải mái gật đầu, không hề có ý định phiên dịch ra cho hắn.
Hai người bọn họ bắt tay với nhau, tiếp theo đó liền tách ra.
Diệp Mạc túm tay của Sở Hạ, kéo hắn nhanh chóng trở về.
"Người vừa nãy nói cái gì vậy?" Sở Hạ không nhịn được mà hỏi anh.
"Em tự đoán đi." Diệp Mạc nhếch môi, tâm trạng rất tốt mà trả lời.
Nếu như đoán được thì đi hỏi làm gì? Sở Hạ liếc mắt, không buồn hỏi lại nữa.
Hắn ngậm một que kẹo vừa mua ở dọc đường, bởi vì phòng khách sạn này không được hút thuốc thế nên miệng luôn có cảm giác ngứa ngáy trống không.
Sở Hạ cầm lấy điện thoại của Diệp Mạc lên muốn xem hiện tại là mấy giờ, có điều đã tắt nguồn từ lâu.
Hắn nhíu mày, mở tủ đầu giường ra muốn tìm cục sạc.
Không mở tủ thì thôi, vừa mở liền có một phen choáng váng.
Sở Hạ kinh ngạc nhìn đống đồ ở bên trong, cằm cũng chưa khép lại được.
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, chỉ liếc mắt một cái hắn liền biết được mấy thứ này được dùng để làm gì.
Khách sạn này sao lại chu đáo như vậy chứ? Chuẩn bị đủ bôi trơn lẫn bao cao su để làm gì hả?!
"Sao vậy?" Diệp Mạc nằm trên giường nhìn thấy Sở Hạ đang đờ ra liền hơi nhổm dậy.
"Không có gì!" Sở Hạ nhanh chóng đóng cái tủ kia vào, không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.
Tuy rằng hắn không phải chưa từng thấy người ta làm việc đó, thế nhưng về mọi mặt vẫn là một thanh niên còn nguyên zin.
Ở độ tuổi này, khó tránh khỏi da mặt mỏng.
Diệp Mạc nhướn mày nhìn sắc mặt biến ảo khôn lường của hắn, dứt khoát ngồi dậy mở đúng ngăn tủ mà hắn vừa đóng ra.
Sau khi nhìn thấy đống đồ kia, bất giác nhếch môi.
"Muốn thử không?" Anh đè Sở Hạ xuống, môi chạm lên cổ của hắn, nhỏ giọng hỏi khẽ.
Không đợi Sở Hạ kịp phản đối, đã lập tức lấp kín đôi môi kia lại.