Chỗ mà Diệp Mạc hẹn cô gái kia là một phòng riêng kín đáo.
Lúc nhìn thấy hai người ngồi đối diện, cô gái đó có vẻ rất lo lắng.
"Đừng sợ, ngồi đi." Sở Hạ mở lời trước.
Sau khi để cô gái kia có thời gian bình tĩnh lại, Sở Hạ mới nhẹ giọng nói, "Tôi tên Sở Hạ, chào cô Ninh Anh."
"Ừm." Ninh Anh không dám nhìn lung tung, âm thanh nhỏ như mèo kêu.
"Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không làm hại gì tới cô đâu." Sở Hạ tiếp tục làm công tác tư tưởng, thực ra trong lòng hắn cũng có chút bối rối.
Sắp biết thêm thông tin về thân thế của bản thân, sao có thể bình tĩnh cho được.
Bàn tay đang để dưới bàn đột nhiên được nắm lấy, Sở Hạ ngạc nhiên nhìn sang Diệp Mạc bên cạnh mình.
Anh nắm tay hắn chặt hơn, nhỏ giọng trấn an, "Đừng nghĩ nhiều."
Thần kỳ là sau câu nói ấy, Sở Hạ dần dần thả lỏng, hắn đảo tay, mười ngón đan xen với Diệp Mạc.
"Tôi chỉ hỏi cô vài câu thôi, thế nhưng mong cô có thể trả lời thành thật."
Ninh Anh vội vã gật đầu.
"Cô có biết Tống gia không?" Sở Hạ nhìn kỹ cô gái kia, không bỏ sót một biểu cảm nào.
Khi nghe thấy hắn nhắc tới cái tên này, rõ ràng Ninh Anh khựng lại.
Bàn tay đang để trêи bàn lập tức ngừng hoạt động.
Cô không lên tiếng, luống cuống không biết phải trả lời như thế nào.
"Mong cô nói thật." Sở Hạ trầm giọng.
"Tôi..." Ninh Anh như bị thứ gì đó ngăn cản, không dám mở miệng nói ra.
Phản ứng này càng khiến cho Sở Hạ càng thêm chắc chắn rằng năm xưa từng có vụ việc gì đó đã xảy ra.
Hắn kiên nhẫn mở miệng, "Nếu như cô đồng ý nói hết, tôi sẽ đảm bảo sẽ cho cô được an toàn.
Hơn nữa theo như tôi được biết, bây giờ mẹ của cô đang bệnh nhưng không đủ tiền chữa trị đúng không?"
Ninh Anh ngẩng phắt đầu, lo lắng không rõ tại sao hắn lại đột nhiên nhắc đến việc này.
"Nếu như cô hợp tác, tôi chắc chắn sẽ giúp mẹ của cô.
Còn không thì..." Sở Hạ bỏ lửng không nói hết, thế nhưng hàm ý lại vô cùng rõ ràng.
Ninh Anh không ngốc, lập tức gật đầu lia lịa.
Nhìn hai người trước mặt rõ ràng có bối phận, có muốn không đồng ý cũng không xong.
Đạt được đáp án như mong muốn, Sở Hạ mỉm cười.
"Vậy được, hãy nói những gì cô biết về Tống gia đi."
"Tôi...!Tôi sẽ được an toàn thật chứ?" Ninh Anh không yên tâm hỏi lại lần nữa.
"Ừ." Diệp Mạc nãy giờ không nói chuyện cũng thản nhiên đáp một tiếng.
Ninh Anh hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu trả lời.
"Tôi...! Tôi chỉ là một người làm nhỏ ở Tống gia mà thôi, người nhà đó đối xử với chúng tôi rất tốt, không bạc đãi những kẻ làm công.
Cũng đã nhiều năm rồi, lâu dần có lẽ không ai còn biết đến một gia tộc đã từng hùng mạnh nữa.
Phu nhân là một người phụ nữ rất đẹp, ông chủ rất yêu thương phu nhân.
Lúc hai người hạ sinh được người con trai đầu lòng, mọi người đều vô cùng vui vẻ."
Nói đoạn Ninh Anh như lạc vào hồi ức tốt đẹp nào đó, vô thức mỉm cười.
"Thế nhưng khi phu nhân mang thai đứa thứ hai, đột nhiên xảy ra chuyện." Giọng cô bất chợt trầm xuống, "Ông chủ với phu nhân ngày nào cũng xảy ra cãi vã, không biết vì nguyên do gì, chỉ là ông chủ ngày một nóng tính.
Phu nhân mang thai, ngày nào cũng khóc, đến con của mình cũng không để tâm nữa.
Rồi chợt một ngày, ông chủ mang gương mặt tiều tụy mệt mỏi đột nhiên kêu chúng tôi đến, sau đó lần lượt phát tiền rồi cho chúng tôi nghỉ việc."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra nữa, tôi chỉ thông qua tin tức nghe thấy được Tống gia suy tàn.
Qua vài năm cũng không ai nhớ đến gia tộc này nữa."
Sở Hạ nhíu mày suy nghĩ, cố gắng moi được thêm một ít thông tin, "Cô có biết tại sao bọn họ lại cãi nhau không, nhớ được cái nào cũng được."
Ninh Anh im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó mới cẩn thận trả lời, "Tôi có từng đi ngang qua phòng của họ, vô tình nghe lọt một ít, có điều nghe không rõ."
"Cái gì?"
"Hình như liên quan tới cái thai của phu nhân, bọn họ còn liên tục nhắc đến một cái tên."
Sở Hạ hỏi ngay, "Tên gì?"
"Thiên Sính."
"Tôi cũng không chắc có phải tên này không nữa, bởi vì đã lâu lắm rồi." Ninh Anh nhỏ giọng.
Sở Hạ và Diệp Mạc liếc nhìn nhau, trong lòng có chút không thể tin nổi.
Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng.
"Cảm ơn cô đã hợp tác, sự việc lần này đừng tiết lộ cho người khác biết."
"Tôi biết." Ninh Anh gật đầu, tiếp đó vẫn không yên lòng mà hỏi lại, "Thật sự tôi sẽ không gặp chuyện gì đúng không?"
"Về cái này cô cứ yên tâm." Diệp Mạc nói một câu sau đó để lại cho người của anh xử lý, nhanh chóng kéo Sở Hạ ra bên ngoài.
Trong lòng Sở Hạ vẫn còn ngơ ngẩn, hồi tưởng lại những gì đã nghe được.
Hắn thở dài lầm bầm mấy tiếng, nghiền ngẫm lời mà Ninh Anh nói ra.
"Anh nghĩ cô ấy có nói thật hay không?"
"Chín phần mười." Diệp Mạc kéo lấy hắn gần lại mình, vươn tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tung của hắn.
Nghe thấy lời khẳng định chắc chắn của anh, Sở Hạ liền không chút nghi ngờ nào.
Thế nhưng nói như vậy, cái người tên Thiên Sính kia...
"Có phải Thiên Sính mà chúng ta biết không?" Sở Hạ nghĩ tới ánh mắt mà ông ta từng nhìn hắn, lập tức nổi da gà.
"Khả năng cao." Diệp Mạc cũng hồi tưởng, anh vẫn còn tức giận vì ông ta dám ngang nhiên bắt Sở Hạ ngay trước mắt mình.
Sở Hạ cau mày, nếu như vậy chẳng lẽ phải đích thân đến hỏi ông ta hay sao? Chưa kể vừa mới thoát khỏi, bây giờ tìm tới chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
"Đừng nghĩ nhiều." Diệp Mạc khoát tay lên người hắn, tạo ra tư thế ôm hờ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, nếu em gặp nguy hiểm tôi sẽ bảo vệ em.".