Kết thúc bữa sáng với ông bà Từ, Từ Di Nhiên lái xe đưa Cố Dã về nhà.
Suốt bữa ăn cùng đoạn đường về nhà, thấy Từ Di Nhiên dáng vẻ thờ ơ, cũng không nói năng gì khiến Cố Dã nảy sinh cảm giác bất an trong lòng.
Sự lo lắng của Cố Dã bị dập tắt ngay khi vừa bước chân vào nhà, tiềm thức đã nhắc nhở nhưng anh lại nghĩ sai hướng, thực chất nỗi lo đó chính là dự báo anh sắp biến thành con mồi dưới móng vuốt của Từ Di Nhiên.
Biết rằng "làm" liên tục sẽ không tốt với Cố Dã, nhưng có ai đối diện một miếng thịt tươi thơm ngon lại có thể cầm lòng, người khác có thể, Từ Di Nhiên thì không.
Trong phòng ngủ kéo kín rèm, Cố Dã vùi mặt vào cổ Từ Di Nhiên thở nặng nề, mồ hôi đổ ướt đường chân tóc.
Nửa người Cố Dã đè lên cơ thể Từ Di Nhiên, cô cảm nhận tim anh đập rất nhanh, từng hơi thở nóng phả vào cổ cô lại có chút khác thường.
Từ Di Nhiên khẽ nâng mặt Cố Dã lên, quả nhiên phát hiện nước mắt đã chảy ướt gương mặt đẹp đẽ, cô lướt ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn vương, thỏ thẻ hỏi anh: "Sao vậy, em làm anh đau sao?"
Trong đôi mắt Cố Dã bỗng dâng lệ lần nữa, chợt xoay mặt nơi khác lắc đầu né tránh, khóe môi có chút hạ xuống.
Từ Di Nhiên dịch thấp người xuống, để trán chạm vào trán Cố Dã, hai hơi thở hòa quyện vào nhau nồng ấm, cô xoa xoa mặt anh, kiên nhẫn vỗ về: "Nói em nghe, có chuyện gì?"
Cố Dã chuyển hướng ánh mắt thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, cơ thể anh vô thức hơi co lại, sau đó mi sụp xuống, quay lại dáng vẻ u sầu.
Từ Di Nhiên lo rằng sở thích biến thái hành hạ Cố Dã trên giường khiến anh cảm thấy tủi hổ, dù gì anh cũng là đàn ông, hết lần này đến lần khác phải thuận theo ý cô, lòng tự trọng có lẽ đã bị chạm đến.
"Em xin lỗi, từ giờ không trêu anh nữa."
Cố Dã lắc đầu phủ nhận không nói.
Tay Từ Di Nhiên vuốt làn da mịn màng trên lưng Cố Dã, nhẫn nại hỏi lại: "Em làm chuyện gì khiến anh buồn sao?"
Môi Cố Dã mím nhẹ, bàn tay đặt trên eo Từ Di Nhiên thu lại, bỗng quay lưng lại với cô.
Trước hành động của Cố Dã, Từ Di Nhiên hoang mang tột độ, cô vội chồm dậy nắm vai anh ấn nằm ngửa xuống.
Thấy Cố Dã cắn môi dưới khóc nhiều hơn, Từ Di Nhiên vội thả lỏng tay, giọng nói cũng căng thẳng theo lòng dạ đang xốn xang: "Cố Dã, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Đột nhiên Cố Dã ôm lấy Từ Di Nhiên, từng tiếng nấc như từng lưỡi dao cứa vào tim cô.
Do tư thế Từ Di Nhiên đang nằm trên người Cố Dã, cô không có cách nào ôm chầm lấy mà vỗ về, chỉ có thể dùng lời nói trấn an cảm xúc của anh.
"Ngoan, nói em nghe, anh làm sao?"
Tiếng nói pha lẫn với tiếng khóc, giọng Cố Dã khàn hẳn đi: "Em làm gì anh cũng được, đừng bỏ anh có được không?"
Biểu cảm Từ Di Nhiên không giấu được ngỡ ngàng, cô còn tưởng bản thân vô tình làm chuyện sai trái, hóa ra là do anh chồng ngây ngô của cô lo xa.
Nguyên nhân đã rõ ràng, Từ Di Nhiên thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng an ủi: "Em nói bỏ anh bao giờ chứ?"
"Anh có cảm giác..."
Đáy mắt Từ Di Nhiên bất chợt hiện lên tia tăm tối, chưa gì Cố Dã đã dự đoán được, nếu ngày mai đưa anh đến bữa tiệc của Tu Kiệt, anh ta chắc chắn sẽ nói lung tung, lúc đó sẽ khiến anh buồn thêm.
Gỡ tay Cố Dã ra, Từ Di Nhiên chống tay mình xuống đệm, nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào anh đối chất: "Anh có biết tại sao em muốn kết hôn với anh không?"
Mắt Cố Dã đỏ hoe, mong đợi lắc đầu.
"Nếu như chỉ đùa giỡn, em đâu cần phải trói mình với anh." Từ Di Nhiên vuốt nhẹ mi mắt ướt của Cố Dã, chậm rãi cất lên tiếng lòng của mình hiện tại: "Một ngày em có lý do để bỏ anh, thì có nghĩa cuộc sống này đã kết thúc."
Trên gương mặt phủ mây đen trở nên tươi sáng, Cố Dã liền cười mãn nguyện, cũng chính nụ cười ngọt ngào này từng hớp hồn Từ Di Nhiên.
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Từ Di Nhiên, Cố Dã nhẹ lòng thỏ thẻ bày tỏ sự vui sướng lúc này: "Bà xã, anh yêu em."
Từ Di Nhiên không trả lời, trực tiếp chạm môi lên môi anh, Cố Dã hạnh phúc hưởng thụ nụ hôn trong sáng không hề có dục vọng.
Còn chưa đến năm giây, Từ Di Nhiên lại tiếp tục giở trò lưu manh, Cố Dã kịch liệt vùng vẫy, khổ sở lăn người né khỏi bàn tay hư hỏng của cô ở giữa hai chân mình.
"A...
đừng mà..."
Bị Từ Di Nhiên hành hạ cả nửa ngày trời, Cố Dã ngủ một giấc chợt giật mình thức dậy, xem đồng hồ đã qua bảy giờ tối, đoán chắc có lẽ cô đã đi đến sòng bạc.
Lại thêm một lần bị bỏ rơi, Cố Dã ủ rũ xuống giường vào toilet, tắm rửa mặc bộ đồ ngủ dài màu xám xanh bằng vải lụa tơ tằm.
Định vào bếp nấu đồ ăn lót bụng, bắt gặp Từ Di Nhiên ngồi ở sofa trong phòng khách, Cố Dã phấn khích đi thẳng đến chỗ cô.
Lần đầu thấy Từ Di Nhiên mặc đồ ngủ, Cố Dã hứng khởi đè lên người Từ Di Nhiên, hớn hở hỏi: "Em không đi làm à?"
"Không." Từ Di Nhiên rời mắt khỏi điện thoại, vỗ vào mông Cố Dã thúc giục: "Đi ăn thôi."
Đồ ăn được Từ Di Nhiên đặt từ bên ngoài, cô không biết nấu ăn, cũng không thể bắt Cố Dã thức dậy chỉ để nấu ăn, thế nên chỉ còn mỗi cách đó.
Cùng ngồi vào bàn ăn, giữa chừng điện thoại Từ Di Nhiên có tin nhắn, sau khi xem xong khóe môi cô nhếch lên ẩn ý.
"Lovey, có muốn xem phim đen với em không?" Nói rồi Từ Di Nhiên nhướng mày, trên mặt hiện lên nụ cười đầy nham hiểm.
Cố Dã nắm chặt cổ áo, cảnh giác nhìn cô, không vui tỏ ra phản kháng: "Chưa đủ sao..."
Trước dáng vẻ đề phòng trong bất lực của Cố Dã, Từ Di Nhiên bật cười phân trần: "Xem thôi mà."
"Nhỡ em lại...
Anh hết rồi." Giọng Cố Dã rất khẽ về phía cuối câu.
"Hết?" Từ Di Nhiên nghi hoặc nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Cố Dã thoáng lên sự ngại ngùng, tay vẫn chưa buông khỏi áo, xấu hổ giải thích: "Chính là...
hết rồi."
"Vậy à?" Từ Di Nhiên giả vờ không biết, bất ngờ thò tay qua phía quần anh: "Để em kiểm tra xem có hết thật không."
"A, đừng mà!" Cố Dã lập tức gập người, hai tay ôm ngang lưng quần, khổ sở nói: "Em còn lấy nữa sẽ không sinh em bé được đâu."
Hành động Từ Di Nhiên khựng lại, sắc mặt chẳng mấy chốc cũng trở nên nghiêm trọng, dạo gần đây cứ sống theo lối buông thả, nói không chừng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của Cố Dã sau này.
Nghĩ kỹ rồi Từ Di Nhiên thu tay lại, tự nhắc mình từ giờ phải nghiêm khắc chấn chỉnh bản thân, không thể vì một lúc ham vui mà gây hậu quả cho tương lai.
Ăn tối xong, Từ Di Nhiên về phòng ngủ, Cố Dã đến phòng tranh vẽ một lúc luyện lại tay nghề, nhưng chưa quá mười phút đã nóng lòng chạy về phòng cùng cô.
Vừa mở cửa phòng thì bên trong đã phát ra những âm thanh ám muội đầy kích thích, Cố Dã tròn mắt nhìn Từ Di Nhiên nằm dài trên giường cầm máy tính bảng xem clip nóng, thậm chí khi thấy anh cô cũng không hề tắt đi, còn bày ra biểu cảm muốn rủ rê anh xem cùng.
Cố Dã bày ra vẻ mặt không cam tâm leo lên giường chui vào chăn, ngã đầu bên đầu Từ Di Nhiên, trước sau đều không liếc mắt vào màn hình cô đang cầm lấy một lần.
Bỗng nhiên trong loa phát ra tiếng gọi gợi cảm "Chị Nhiên", Cố Dã giật mình mở to mắt, xoay đầu mới phát hiện clip Từ Di Nhiên đang xem là của Cố Chính Vũ, còn là đang phát trực tiếp.
Cố Dã nhìn qua Từ Di Nhiên, trong lòng khó chịu lên tiếng: "Em vẫn chưa bỏ qua cho cậu ấy à?"
Từ Di Nhiên cũng xoay đầu qua, chóp mũi chạm chóp mũi Cố Dã, thong thả đáp: "Là cậu ta tự tìm đến cầu xin."
"Bà xã." Cố Dã cau có, không hề vui vẻ trước những chuyện liên quan đến xác thịt này.
Nét mặt Từ Di Nhiên lạnh lại không có ý nhún nhường, Cố Dã ấm ức nằm xoay lưng với cô, cố ý nhích người ra gần mép giường.
Từ Di Nhiên mất tâm trạng tắt máy, liếc nhìn Cố Dã co ro ở một góc, cô không hề có ý dỗ anh, bởi có những chuyện cô đã quyết tuyệt đối sẽ không thay đổi nếu chưa đạt được mục đích.
Từ Di Nhiên xuống giường cất máy tính bảng đi, không hề lưỡng lự ra khỏi phòng.
Ngay khi nghe thấy tiếng cửa mở, Cố Dã theo phản xạ ngẩng đầu dõi theo Từ Di Nhiên.
Trong lòng anh liền nhốn nháo không yên, lo cô sẽ giận, cũng lo cô ngủ ngoài sofa như trước, anh vội ngồi bật dậy ra ngoài kiểm tra.
Phòng khách vẫn tối đèn, ánh sáng từ phòng ngủ hắt ra đủ nhìn thấy làn khói mờ phả ra từ chỗ Từ Di Nhiên.
Cố Dã nhanh chân bước đến gần, ngồi bệt xuống sàn cạnh Từ Di Nhiên đang nằm trên sofa, áy náy mở lời: "Bà xã."
Mắt Từ Di Nhiên nhắm nghiền, một tay gác trán, một tay cầm thuốc lá đưa lên miệng hút.
Cố Dã giành lấy điếu thuốc đang cháy dở trong tay cô vùi đầu thuốc vào gạt tàn dập tắt, leo lên nằm sấp trên người Từ Di Nhiên, đặt đầu lên lồng ngực cô, lo sợ đến mức giọng run lên: "Bà xã, anh sai rồi."
Từ Di Nhiên vẫn im lặng không đáp, hé mắt nhìn bóng đen trên người mình.
Mãi không thấy Từ Di Nhiên phản hồi, Cố Dã nhướng đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, lúc này tay đang buông lỏng ngoài ghế của cô mới để lên eo anh xem như chấp nhận sự hối lỗi.
Dù gì Cố Chính Vũ cũng là em trai cùng cha của Cố Dã, trước đây anh ta và gia đình có đối xử với anh thế nào thì họ cũng là người nuôi dưỡng anh suốt bao nhiêu năm, anh không thể giương mắt nhìn bọn họ dần trở thành những nạn nhân dưới chính tay vợ anh, nhưng đối với anh hiện tại Từ Di Nhiên cũng vô cùng quan trọng, bị kẹt ở giữa anh vốn cũng không dễ dàng.
“Bà xã, em vì anh bỏ qua cho Chính Vũ được không?”
Giọng nói Cố Dã có hơi nghẹn ngào khổ sở, Từ Di Nhiên cũng không muốn vì những kẻ không xứng đáng lại làm tổn thương anh, đành nhường một bước giải thích: “Cho dù em là kẻ xấu cũng biết điểm dừng, chỉ có những kẻ tham lam thấy hậu quả vẫn chưa chịu ngưng.”
Nhịp tim Cố Dã đập mạnh vì căng thẳng, Từ Di Nhiên hoàn toàn có thể cảm nhận được, cô điềm tĩnh trấn an anh: “Đừng lo, nếu Cố Chính Vũ biết tự động quay đầu, em cũng sẽ không làm khó cậu ta.”
Ý của Từ Di Nhiên đã quá rõ, Cố Dã không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Từ Di Nhiên chấp nhận không làm khó dễ Cố Chính Vũ đến cùng, nhưng muốn anh ta chủ động từ bỏ cơ hội tiếp cận cô e là không dễ.
.