Buổi tối một mình ở nhà, Cố Dã loay hoay treo bức tranh vừa hoàn thành sau hơn một tuần bị vẽ dở dang lên tường trong phòng khách, giữa hai tấm kiếng sát chân sàn có một bức tường nhỏ trống trãi, thế nên anh đã nghĩ nên treo tranh để tạo cảm giác ấm áp một chút.
Vừa treo tranh xong có người nhấn chuông cửa, Cố Dã nhanh chóng ra mở, bên ngoài là một người đàn ông tầm trên dưới ba tuổi, nét mặt vô cùng điềm tĩnh, đặc biệt tỏa ra một khí chất uy nghiêm.
“Tôi tên Lạc Nhân, vừa mới chuyển đến ở căn hộ đối diện, do vẫn chưa kịp đóng tiền nước nên bị cúp, muốn sang nhờ phòng tắm.”
“Được, anh vào đi.”
“Cảm ơn.” Lạc Nhân cười lịch sự gật nhẹ đầu, vừa bước vào nhà liền va ngay vào tầm mắt là bức tranh treo ở phía đối diện cửa, chân dung Từ Di Nhiên được khắc họa rất tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng vô cảm, ánh mắt chứa một nỗi buồn khó diễn tả.
Lạc Nhân ngẩn người một lúc nhìn bức tranh, buộc miệng hỏi: “Bức tranh đó là do cậu vẽ sao?”
Cố Dã nhìn bức tranh chân dung của Từ Di Nhiên rồi gật đầu khẳng định, gương mặt đầy tự hào: “Phải, cô ấy là vợ tôi.”
“Vợ cậu?” Lạc Nhân kinh ngạc thốt lên, đôi mắt vô thức mở to.
“Phải.” Cố Dã thành thật xác nhận, nhiệt tình dẫn Lạc Nhân vào phòng tắm cho khách.
Trong phòng tắm, Lạc Nhân đứng bất động trước bồn rửa mặt, nhìn Cố Dã chẳng khác nào một cậu sinh viên năm nhất, rất có thể là bị Từ Di Nhiên dụ dỗ.
Suy nghĩ đó của Lạc Nhân càng rối rắm, bởi sau khi chia tay nhau, Từ Di Nhiên rất hay đến hộp đêm và qua lại không rõ ràng với những tên nhóc mới lớn, khi đó anh chỉ nghĩ cô muốn sống buông thả quên chuyện cũ, chuyện kết hôn này quả thật anh không dám tin.
Tắm xong ra ngoài bắt gặp Cố Dã đang nấu ăn, Lạc Nhân lưỡng lự một chút cũng không nhịn được lên tiếng: “Cảm ơn đã cho tôi mượn nhà tắm.”
Cố Dã xoay người lại nở nụ cười thân thiện vốn có: “Đừng khách sáo, đều là hàng xóm hết mà, mà anh ăn gì chưa, có muốn ăn một chút không?”
“Không cần đâu, tôi ăn rồi, cảm ơn.” Lạc Nhân muốn trở về nhưng lòng dạ lại thôi thúc không yên, sự tò mò quá lớn khiến anh phải mở lời hỏi: “Nhưng mà...
vợ cậu không có nhà sao?”
Cố Dã tắt bếp, xoay đầu nhìn Lạc Nhân, từ tốn trả lời: “Cô ấy đi làm rồi, công việc cô ấy chủ yếu làm ban đêm.”
“Tôi có thể hỏi vợ cậu đang làm nghề gì không?” Lạc Nhân nhân cơ hội muốn điều tra một chút về Từ Di Nhiên, trước đây ở thành phố cũ cô thường đi thu tiền bảo kê nên anh muốn biết sau khi kết hôn cô sẽ làm gì.
Thấy Lạc Nhân hỏi nhiều đến Từ Di Nhiên, Cố Dã lập tức sinh ra cảnh giác, lời nói cũng trở nên cẩn trọng hơn: “Vợ tôi làm quản lý ở sòng bạc, sao thế?”
Nụ cười trên môi Lạc Nhân trở nên gượng gạo, trong ánh mắt lộ rõ nỗi buồn, thật lòng đáp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy vợ cậu rất có khí chất.”
Nhắc đến Cố Dã liền nở nụ cười hãnh diện, hoàn toàn thừa nhận quan điểm này: “Phải, cô ấy tuy không xinh đẹp giống như cô gái khác nhưng lại rất có khí chất, còn rất giỏi nữa, cô ấy chính là độc nhất.”
Lạc Nhân khẽ cười nhạt, cảm xúc nôn nóng muốn gặp lại Từ Di Nhiên cũng dần phai mờ, nhấc chân nặng nề lên chuẩn bị ra về: “Không còn gì nữa vậy tôi về trước, cảm ơn cậu.”
“Được, có việc gì cần cứ nói một tiếng, đừng ngại.” Cố Dã tiễn Lạc Nhân ra cửa rồi quay lại tiếp tục nấu ăn.
Lạc Nhân trở về nhà, trước khi đóng cửa mắt vẫn dán chặt trên cánh cửa nhà Từ Di Nhiên ở đối diện, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác nuối tiếc.
Giá mà, Lạc Nhân không phải cảnh sát, Từ Di Nhiên không phải người của xã hội đen thì có lẽ giờ đây cả hai vẫn có thể ở bên nhau.
Qua tám giờ tối, lúc Tu Kiệt ra ngoài định tìm đồ ăn lót bụng tình cờ bắt gặp Cố Dã từ trong nhà đi ra, trên tay còn xách theo lồng giữ nhiệt, đoán Cố Dã sắp đến chỗ Từ Di Nhiên, Tu Kiệt nhanh chân chạy đến gần tìm cơ hội đi cùng.
“Cố Dã, cậu đến sòng bạc với Di Nhiên à?”
“Đúng, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tôi cũng định đến đó chơi một chút.” Tu Kiệt từng bước chân thong thả nhưng trong bụng đã nôn nao từ sớm.
Cố Dã biết Tu Kiệt đang nói dối nhưng không bắt bẻ, chỉ lặng lẽ cong môi cười.
Đến sòng bạc, Cố Dã theo lối quen đến phòng Từ Di Nhiên, suốt dọc đường bận rộn chào lại những cấp dưới của của cô đã chào anh, Tu Kiệt đi bên cạnh cũng không ngừng cảm thán quyền lực Cố Dã có nhờ Từ Di Nhiên.
Những gì Cố Dã có ở hiện tại cũng từng là thứ Tu Kiệt muốn có trước đây, đáng tiếc anh ta và Từ Di Nhiên vốn không có khả năng.
Đến gần cửa phòng làm việc của Từ Di Nhiên, tình cờ bắt gặp cô đang ngồi cùng A Lãng và Hàn Mạt bên hông phòng, Cố Dã vui vẻ đi thẳng đến, cao giọng gọi: "Bà xã!"
Từ Di Nhiên ngước mặt lên nhìn, đôi môi tự giác cong lên cao chờ Cố Dã đến ngồi bên cạnh.
Liếc qua thấy Tu Kiệt mặt mày bỗng tối sầm nhìn về A Lãng ngồi cùng Hàn Mạt, không cần hỏi cô cũng đoán được Tu Kiệt nhận nhầm người.
A Lãng chào Cố Dã một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tu Kiệt, sau đó quay lại tiếp tục bàn bạc công việc với Hàn Mạt.
Thấy bản thân bị ngó lơ, “A Nhĩ” lại thân thiết cùng người đàn ông khác, Tu Kiệt bước đến đối diện, trầm giọng hỏi: "Đồ tôi đưa cậu mặc đâu? Sao lại mặc ra thế kia?"
A Lãng cúi xuống nhìn chiếc áo da đen đang mặc trên người rồi lại nhìn Tu Kiệt, bỗng nhớ đến lúc A Nhĩ gọi điện bảo mang đồ thay, quần áo của cậu lúc mắc đến đây cũng na ná phong cách Tu Kiệt.
A Lãng đưa ánh mắt vô cảm nhìn Tu Kiệt, đoán anh ta nhận nhầm người, anh mặc kệ sự tồn tại của anh ta mà quay lại làm việc.
Hàn Mạt theo Kiều Lục Nghị từ trẻ, cũng biết Tu Kiệt là con trai cựu lão đại bên xã đoàn của thành phố bên kia.
Anh ngồi cạnh cũng bị cuốn theo cuộc trò chuyện nhận sai người này, giọng nói có chút gắt gỏng hỏi Tu Kiệt: "Cậu quen cậu ấy sao?"
Tu Kiệt chưa kịp nói đã bị A Lãng tranh nói trước với giọng điệu vô cùng dứt khoát: "Không quen."
"Không quen?" Tu Kiệt lên giọng bức xúc, trong lúc nóng giận nói thẳng: "Hai hôm nay cậu ở..."
"Tu Kiệt!!!"
Tiếng gọi hốt hoảng của A Nhĩ vang lên, tất cả đồng loạt nhìn về hướng cậu đang chạy ào tới khoác vai Tu Kiệt, nụ cười trên mặt không thể gượng gạo hơn mà tỏ ra thân thiết.
A Nhĩ lườm nhanh Tu Kiệt, sau đó liền nở nụ cười khách sáo: "Đến sao không nói trước, tôi bận làm việc rồi, không tiếp anh được đâu."
Tu Kiệt tròn mắt nhìn "A Nhĩ" đang ngồi và A Nhĩ đang đứng ngay cạnh, biểu cảm vô cùng hoang mang.
"Mày quen sao?" A Lãng lãnh đạm lên tiếng hỏi.
"Đợt trước em theo chị qua chúc mừng anh ta về nước nên cũng quen." Nét mặt A Nhĩ có chút mất tự nhiên giải thích, xong liền tìm cớ lôi Tu Kiệt tránh mặt trước: "Mọi người làm việc đi, em đưa anh ta xuống tiêu tiền."
Sau khi A Nhĩ đưa Tu Kiệt rời khỏi, A Lãng và Hàn Mạt nhìn nhau một cái rồi quay lại công việc.
Cố Dã nhìn theo hai bóng dáng khuất dần trên hành lang, chợt quay sang thì thầm vào tai Từ Di Nhiên: "Bà xã, hai người họ đến mức nào rồi?"
Từ Di Nhiên ghé sát tai Cố Dã, tránh để A Lãng và Hàn Mạt nghe thấy, cô nói nhỏ: "Lên giường đến liệt giường."
Cố Dã che miệng cười xấu hổ, tuy không chính xác tưởng tượng ra được cảnh tượng đó như thế nào, nhưng nghĩ đến bầu không khí cũng đủ khiến anh nóng ran mặt.
A Nhĩ lôi Tu Kiệt xuống hầm đổ xe, đến nơi khuất liền thô bạo đẩy anh ta ra, tức giận quát: "Đến đây làm gì?!"
Tu Kiệt bị đẩy đến mức đập lưng vào thành xe, anh đau đớn nhăn nhó mặt mày, không có ý muốn tranh cãi với A Nhĩ, thật lòng đáp: "Sáng mai tôi về rồi, muốn đến gặp cậu trước khi đi."
"Gặp gặp cái con khỉ, cút ngay cho ông!" A Nhĩ không hề bị làm cho lung lay, thái độ vẫn cực kỳ cứng rắn, nghĩ đến khi nãy suýt lộ hết mọi chuyện thì cơn phẫn nộ đã dâng đến đỉnh đầu.
Tu Kiệt vờ thở dài ảo não, gương mặt chuyển từ nhường nhịn sang đe dọa: "Người lúc nãy là anh trai cậu đúng không? Nếu cậu ta biết cậu lên giường với đàn ông thì sao?"
"Tên khốn!" A Nhĩ nắm cổ áo Tu Kiệt trừng mắt giận dữ, bàn tay đã siết chặt nếu không kịp khống chế đã đấm anh ta một cái vào viện ngay lập tức.
"Còn giả vờ làm gì, rõ ràng cậu cũng có tình ý với tôi, cứ trực tiếp tiến thêm một bước, tôi tình nguyện làm người của cậu."
Đối diện với biểu cảm cùng giọng nói chân thành của Tu Kiệt, A Nhĩ bị làm cho dao động, bàn tay đang nắm cổ áo anh cũng dần nới lỏng ra, sau vài giây liền buông ra lùi hai bước.
Nghiêm túc đối chất một lần, Tu Kiệt bóp cằm A Nhĩ buộc cậu phải nhìn vào mắt anh: "Tôi không ngại cho cậu biết lúc trước tôi bám lấy Di Nhiên vì muốn được chỗ chống lưng, nhưng rồi tôi nhận ra điều quyến rũ nhất không phải là quyền lực, mà chính là cậu."
Lần đầu tiên trong đời A Nhĩ được tỏ tình, nhưng người tỏ tình lại là một người đàn ông.
Tu Kiệt bỗng bước đến đặt cằm lên vai A Nhĩ, cất giọng nói nhẹ nhàng êm tai quyến rũ: "Tôi bất chấp tất cả để theo đuổi cậu, tôi không tin không làm cậu mềm lòng được."
.