Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng


Thời điểm cận Tết, công việc ở sòng bạc càng tăng thêm, Từ Di Nhiên đi sớm về muộn, về đến nhà liền lên phòng tắm rửa đi ngủ.
Mấy hôm ông bà Từ sang chơi ở lại, nhìn thấy con gái suốt ngày ở bên ngoài liền không khỏi ái ngại với mẹ Cố Dã, đường đường là phụ nữ lại không chăm sóc được cho gia đình, đằng này còn để cho chồng và mẹ chồng lo ngược lại.


Nếu như nói mẹ Cố Dã không để ý cũng không hẳn, ngay từ đầu bà vẫn luôn cảm thấy lối sống của Từ Di Nhiên và Cố Dã không thích hợp, trong khi vợ ở ngoài kiếm tiền, chồng lại ở nhà làm nội trợ vẽ tranh.


Những ngày Tết đối với Từ Di Nhiên rất bình thường, được ở nhà cũng chỉ ăn rồi ngủ, đến năm giờ sáng lại đến khu huấn luyện đặc biệt của Kiều gia để luyện tập.
Mặc dù gọi là nghỉ Tết, Từ Di Nhiên không làm việc cũng bận đi luyện tập, chuyện tổ chức hôn lễ cũng chỉ ậm ừ cho qua, tuyệt nhiên không có ý cùng bàn bạc.


Nếu đổi lại là trước đây, Cố Dã ắt hẳn đã nghĩ ngợi linh tinh cho rằng Từ Di Nhiên không thật lòng muốn kết hôn với anh.
Nhưng ở hiện tại, Cố Dã hiểu được những áp lực mà Từ Di Nhiên đang phải chịu đựng, kể cả đoán được cô từ sớm đã đặt tâm ý vào vào hôn lễ.


Buổi tối trong phòng ngủ, Cố Dã nằm ngược giường, nhìn chằm chằm vào bức tranh Từ Di Nhiên vẽ mình, tuy không thể gọi là xuất sắc, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn cô lại có thể vẽ được một bức tranh chân thật đã quá giỏi.


Vừa nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bật mở, Cố Dã ngửa đầu ra sau nhìn Từ Di Nhiên mới tắm xong, trên mặt anh lộ rõ ý cười, không nhanh không chậm lên tiếng hỏi: “Bà xã, dạo này vẫn bận nhỉ?”

Nhận ra giọng điệu có chút khác thường của Cố Dã, Từ Di Nhiên tự động bật chế độ cảnh giác, đến ngồi xuống cạnh người anh, cẩn trọng hỏi ngược lại: “Chẳng phải chuyện hôn lễ đã thống nhất do anh quyết định rồi sao?”

“Không có.” Cố Dã chuyển người nằm nghiêng qua phía Từ Di Nhiên, dùng tay chống đầu nhìn cô, nở nụ cười ẩn ý, vờ vu vơ nói: “Anh chỉ muốn nói, dù em bận thì vẫn nên dành ra một chút thời gian đến bệnh viện xem bố như thế nào, đừng chỉ đưa tiền.”

Từ Di Nhiên sững sờ vài giây, chuyện cô chi tiền đóng viện phí điều trị cho bố ruột và chi phí sinh hoạt trong lúc ông ấy nằm viện chỉ có A Nhĩ biết, nhưng cô đã sớm bịt miệng cậu nên khả năng A Nhĩ nói cho Cố Dã biết là không thể, trừ phi cô bị chính người em tin tưởng này phản bội theo phe Cố Dã.


Mặt mày Từ Di Nhiên trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc hỏi: “Sao anh biết?”


Cố Dã nhếch môi cười, biểu cảm lại đầy tự cao, lời nói mang theo hàm ý châm biếm: “Lúc nãy kiểm tra điện thoại của em, nhìn thấy tin nhắn thông báo từ ngân hàng, tình cờ phát hiện hóa đơn thanh toán từ bệnh viện.
Sau đó lại tình cờ phát hiện ra, lần chúng ta xung đột ở nhà họ Cố đều do em cố ý sắp đặt.”

Nét mặt Từ Di Nhiên trở nên cứng đờ, vẫn cố nặn ra một nụ cười hết sức miễn cưỡng, một mực phủ nhận: “Anh đang nói gì, em không hiểu.”

“Không hiểu?” Cố Dã nhướng một bên mày hỏi, thái độ trong chớp mắt đã tăng thêm vài phần sát khí, anh chậm rãi mang chuyện cũ ra tính sổ: “Buổi sáng ngày hôm đó, em cố ý bảo anh mang theo thẻ thay vì tiền mặt, chẳng phải đang muốn biết anh làm gì sao? Ngay từ đầu em đã biết hết, em không thích có thể nói thẳng với anh khi còn ở nhà, em lại chọn cách để đến nhà họ Cố gây chuyện, còn đòi ly hôn với anh?”

Từ Di Nhiên nhất thời hít thở không thông, quả thật những gì anh bắt bẻ đều là thật, nhưng suy cho cùng cô chỉ muốn anh sớm cắt đứt với nhà họ Cố, bắt người nhà bọn họ quỳ xuống dưới chân anh cầu xin.
Chỉ là Từ Di Nhiên không ngờ sẽ có ngày hôm nay diễn ra, Cố Dã khù khờ dễ tin người của cô lại thông suốt quay lại chỉ trích cô.


Thấy Từ Di Nhiên im lặng không nói gì, Cố Dã thở dài ra một hơi hậm hực, hạ thấp giọng oán trách: “Vậy mà em còn dám nói yêu anh? Muốn bù đắp cho anh?”

“Em thề.” Từ Di Nhiên ngồi thẳng lưng, giơ bàn tay đang khép chặt các ngón lên, vẻ mặt cùng lời nói cực kỳ khẳng định: “Nếu như em biết có ngày này, ngày trước em nhất định không cậy quyền ăn hiếp anh.”

“Còn dám nói thế này?” Cố Dã cười hắt ra khó tin: “Có ai đời đi ăn hiếp chồng còn mạnh miệng thế không?”

Đôi môi Từ Di Nhiên vừa mấp máy muốn biện minh lập tức bị Cố Dã cướp lời: “Đừng quên bây giờ ai làm chủ, tối đó chính miệng em cũng đã hứa rồi, nếu em quên bây giờ chúng ta ôn lại.”

Cố Dã vừa ngồi dậy, Từ Di Nhiên theo phản xạ có điều kiện vội nhích người ra, bộ dạng luống cuống bất an.
Có một chuyện Từ Di Nhiên dù không muốn cũng phải thừa nhận, sau khi Cố Dã nhớ lại mọi chuyện, cô vốn không thể đấu lại anh, nếu dùng đúng năng lực của bản thân chắc chắn sẽ khiến anh bị thương, thế nên ngoài thuận theo ý anh để đảm bảo an toàn cho cả hai, cô không còn lựa chọn nào khác.


“Em nhớ mà, đều do anh quyết định, là em sai, trước đây em càng sai.”

Trước dáng vẻ khẩn khiết của Từ Di Nhiên, sắc mặt Cố Dã cũng dịu lại, anh thâm trầm nhìn cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đừng có chọc giận anh, anh mà mang chuyện cũ ra tính, em tiêu chắc trong tay anh.”


Từ Di Nhiên vội vàng gật đầu khẳng định.


Cố Dã bỗng xoay cổ, đứng lên bước đi trên đệm, đến đầu giường chợt ngồi xuống, một chân co ngang, một chân co lên cao.
Anh chậm rãi cởi từng nút áo ngủ bằng lụa mềm tối màu, chẳng mấy chốc làn da trắng mịn hiện ra, ánh mắt như buổi sớm phủ dày màn sương mê hoặc.


Từ Di Nhiên ngồi gần ở cuối giường, mắt không chớp dõi theo từng hành động của Cố Dã, phía trên tường là bức tranh khỏa thân, phía dưới là thân thể chân thật.
Từ Di Nhiên nôn nao nuốt nước bọt vài lần, cảm giác máu mũi sắp chảy ra, tâm trí cuốn theo những cử chỉ tưởng chừng bình thường lại quyến rũ đến kỳ lạ.


Dù biết rõ những thứ càng đẹp đẽ ngọt ngào, độc tính sẽ càng cao, nhưng Từ Di Nhiên vào giây phút này như bị Cố Dã bỏ thuốc mê, máu lưu manh đè nén lại trỗi dậy mạnh mẽ.


Cố Dã cong môi cười, buông lời khiêu khích: “Anh giận rồi, em xuống phòng khách ngủ đi.”

Chớp mắt, Từ Di Nhiên mặc Cố Dã đồng ý hay không đồng ý, cô lao vụt đến chỗ anh giành thế chủ động, thà chết cũng không bỏ qua cơ hội chiếm hữu này, kết quả vừa chạm vào vai anh đã bị anh đè ngửa ra đệm.
Nhìn gương mặt mang theo nụ cười nhàn hạ của Cố Dã, Từ Di Nhiên không muốn nghĩ đến hậu quả, một chút nữa đây có bại dưới tay anh thì cô cũng cam lòng.


Ngón tay Cố Dã chậm rãi cởi từng nút áo trên người Từ Di Nhiên, vẫn giữ nụ cười ẩn ý trên môi.
Anh bất chợt cúi đầu cắn lên vành tai Từ Di Nhiên, khẽ thì thầm ái muội: “Ngày trước em cắn tai anh, bây giờ anh cắn tai em lại.”

Từ Di Nhiên bất giác rùng mình một cái, không dám cười cũng không dám khóc.


Cố Dã dịch người xuống một chút, cắn lên môi dưới Từ Di Nhiên, phả hơi nóng trên môi cô: “Ngày trước em cắn môi anh, bây giờ anh cắn môi em lại.”


“Ngày trước em cắn ngực anh, bây giờ anh cắn ngực em lại.”

“Ngày trước em cắn bụng anh, bây giờ anh cắn bụng em lại.”

Sau mỗi hành động mờ ám, Cố Dã lại thì thào bằng giọng điệu sâu xa, hơi thở nam tính trái ngược vẻ ngoài vô hại, đáy mắt sâu thẫm tràn ngập ý cười.


Tầm mắt Cố Dã hướng sâu xuống nơi yếu đuối nhất cơ thể Từ Di Nhiên, lồng ngực cô phập phồng căng thẳng, hai chân tự động khép chặt, giọng nói run rẩy cất lên van nài: “Ông xã, chuyện cũ qua rồi đừng tính tới, được không?”

Cố Dã ngước mắt nhìn thẳng vào Từ Di Nhiên, anh hơi nghiêng đầu, cố tình bày ra vẻ mặt vô tội, sâu xa nói: “Anh làm sao có thể tính toán với bà xã của mình, chỉ là trước đây “anh em tốt” của anh vừa phải gánh trách nhiệm nối dõi cho em, lại còn phải chịu đau mỗi lần bị em cắn, bây giờ cậu ấy muốn nhờ anh đòi lại một chút công bằng bắt buộc phải có.”

Vừa dứt lời, Cố Dã lập tức cúi đầu xuống, Từ Di Nhiên hoảng hốt theo phản xạ vội vàng xoay người tránh né.


“Á!!!”

Bên dưới chân cầu thang, mẹ Cố Dã vừa vào bếp lấy nước đi ngang, nghe thấy tiếng hét của Từ Di Nhiên không khỏi giật mình, mỗi phòng đều có cách âm tốt, kích động thế kia có lẽ chẳng nhẹ nhàng, nghĩ đến bà xấu hổ bước chân lẹ làng trở về phòng.


Trước khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, lão Tu từ thành phố bên kia bay sang hẹn ông bà Từ một bữa cơm, sẵn tiện muốn gặp lại nói chuyện tử tế với Tu Kiệt về chuyện tình cảm kia.
Điều đáng nói A Nhĩ cũng được mời đến ăn cơm cùng, Từ Di Nhiên ra đời từ sớm, chỉ một hành động nhỏ của lão Tu dành cho A Nhĩ cũng đoán được lòng dạ ông ta chẳng giống như bề ngoài.


Bảy giờ tối tại nhà hàng bà Từ chọn, không gian trong phòng ăn riêng trở nên nóng bức ngột ngạt bởi sự xuất hiện của cô gái trẻ xuất hiện bên cạnh lão Tu.


Tâm trạng lão Tu có thể xem là khá tốt, một lần gọi món đều thẳng tay chọn tất cả các món ngon và rượu đắt tiền, từ lúc bước vào cửa luôn miệng cười nói không ngớt.


Ngược lại, Tu Kiệt và A Nhĩ đều ở cùng trạng thái chịu đựng, tâm tính không tốt y như rằng đều thể hiện rõ trên mặt.
Lý do rất rõ ràng, lão Tu thật sự có lòng muốn giảng hòa cùng Tu Kiệt đã không đưa theo một cô gái trẻ, hành động đó của ông ta chẳng khác nào đang gián tiếp tuyên bố rằng không chấp nhận chuyện yêu đương đồng tính của con trai.



Mới nhập tiệc không lâu, lão Tu không chút chần chừ bàn ngay vào chủ đề của bữa gặp, nhiệt tình giới thiệu cô gái xinh xắn khép nép ngồi bên cạnh: “Đây là Nhã Tịnh, tôi tình cờ gặp con bé lúc tham dự một bữa tiệc.
Nhìn thấy con bé rất vừa mắt, lại nghĩ đến Di Nhiên đã lập gia đình, chỉ còn lo mỗi Tu Kiệt, thế nên lần này nhân tiện qua thăm mọi người, tôi muốn đưa Nhã Tịnh ra mắt.”

Nếu là chuyện riêng của gia đình Tu Kiệt, Từ Di Nhiên có thể không xen vào, nhưng lần này liên quan trực tiếp đến A Nhĩ, cô càng không thể đứng yên giương mắt lên nhìn.


Từ Di Nhiên lãnh đạm quan sát Nhã Tịnh, cử chỉ nhìn sơ qua đúng là rất dịu dàng nhưng lại có nét mất tự nhiên thô cứng.
Cô tỏ rõ thái độ không hài lòng, dùng lời mỉa mai lão Tu lẫn cô gái kia: “Bố nuôi, lo gì thì lo, trước hết vẫn nên ưu tiên chăm sóc cho bản thân, xem ra tuổi tác ảnh hưởng đến mắt nhìn người cũng không ít rồi.”

Tiếng cười lão Tu mang theo sự gượng gạo, vẫn cố chấp phủ nhận hiện thực: “Chuyện đạo lý làm người đâu thể thay đổi được.”

Từ Di Nhiên nhếch môi cười nhạt, thái độ bất mãn lẫn khinh thường đáp trả: “Cùng giới yêu nhau là trái đạo lý làm người...
Bố nuôi, ngăn cấm hạnh phúc của người khác mới chính là làm trái đạo lý làm người.”

Không khí bữa ăn càng lúc càng căng thẳng, Từ Di Nhiên ra mặt bảo vệ cho mối quan hệ của Tu Kiệt và A Nhĩ, lão Tu cũng không còn cách nào khác ngoại trừ chịu đựng, ông ta không thể ép chế con trai mình, cũng không thể động đến người của Từ Di Nhiên.


A Nhĩ lặng lẽ hít một ngụm không khí lạnh, mức giới hạn chịu đựng dường như đã đạt tới ranh giới chuẩn bị bùng nổ, nếu lão Tu không phải bố Tu Kiệt thì cậu nhóc bốc đồng này đã chẳng ngồi yên một lúc lâu.


Từ lúc ngồi vào bàn, Tu Kiệt vẫn giữ nét mặt điềm đạm, dưới mặt bàn lại nắm chặt lấy tay A Nhĩ, vừa khống chế cậu, lại vừa ngầm khẳng định sẽ không vì bố mà buông bỏ tình cảm này.


Trong lúc không gian mang đủ sắc thái khác nhau dồn chung một chỗ, Cố Dã đưa mắt nhìn qua Nhã Tịnh, cô ta cùng lúc lén nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt vốn không hề bình thường.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui