Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng


Lạc Nhân khẽ thở dài, nhanh chóng đuổi theo Nhã Tịnh giải thích: "Di Nhiên xuất thân vốn không tốt, anh chỉ lo cô ấy gặp sai người."
Nhã Tịnh đang đi liền dừng bước hẳn, cô tròn mắt khó tin nhìn Lạc Nhân, bao nhiêu nhẫn nhịn chuyển thành tức giận: "Em cũng xuất thân không tốt, bạn trai chỉ biết lo cho tình cũ, vậy sao anh không thương hại em?"
"Anh..."
"Đủ rồi!" Nhã Tịnh lên giọng ngắt lời Lạc Nhân, trên mặt lộ rõ sự thất vọng, cay đắng nói: "Từ Di Nhiên trong lòng anh quan trọng như vậy, anh cứ ôm hình bóng cô ta đến chết đi.

Chia tay!"
Vừa dứt lời, Nhã Tịnh lập tức xoay người nhanh chân bỏ đi, từ đầu tới chân đều bốc ra ngọn lửa giận.

Đôi môi Lạc Nhân mấp máy muốn giải thích, nhưng với thái độ của Nhã Tịnh lúc này, có nói cũng như thêm dầu vào lửa.
Lạc Nhân chỉ yên lặng đi phía sau Nhã Tịnh, tuyệt nhiên không có một lời dỗ dành hay biện minh.

Qua một lúc lâu, Nhã Tịnh không nhịn được nữa quay ngoắt lại đối chất sòng phẳng: "Chia tay rồi, anh còn đi theo tôi làm gì?"
"Đến khi nào em mới tin anh đã chấm dứt tình cảm với Di Nhiên?" Lạc Nhân khổ tâm hỏi ngược lại.
"Tin? Anh như vậy bảo tôi tin thế nào?"
Lạc Nhân thở dài bất lực, bộ dạng hoàn toàn khuất phục trước sự phẫn nộ của Nhã Tịnh, thật lòng đáp: "Nụ hôn đầu của anh cũng trao em rồi, còn chỗ nào để không tin?"
Ý cười thoáng hiện lên mặt Nhã Tịnh, cô mím môi nhịn cười, vờ lạnh lùng không quan tâm: "Lời đàn ông, chẳng đáng tin."
Dứt lời, Nhã Tịnh liền quay đi, vừa xoay lưng nụ cười rạng rỡ phấn khích lộ rõ trên mặt.
Trời chiều tắt nắng, Cố Dã lại mang đồ đạc ra mảnh đất trống gần khách sạn vẽ tranh phong cảnh.

Từ Di Nhiên ở bên cạnh anh, rảnh rỗi tay chân lại ngứa ngáy muốn vận động.
Phong cảnh hữu tình, đất trời bao la rộng lớn, khung cảnh thiên nhiên bao quanh.

Trên là bầu trời trong xanh, dưới chỉ có Từ Di Nhiên và Cố Dã ngồi bên nhau hưởng thụ yên bình.
Được một lúc, Từ Di Nhiên bắt gặp Nhã Tịnh mặt mày khó coi đi tới, cô nhếch môi cười ẩn ý, chủ động lên tiếng hỏi: "Chỉ là cãi nhau thôi, không cần bày ra vẻ mặt đó cho mọi người biết."
"Cãi nhau?" Nhã Tịnh hai tay chống hông, cười hắt ra, cố ý nói lớn cho Cố Dã phải nghe thấy: "Chúng tôi chia tay rồi, vì cô đấy!"
Từ Di Nhiên trước sau vẫn điềm nhiên như không, dáng vẻ của người trong sạch "cây ngay không sợ chết đứng", thong thả đáp trả: "Chuyện yêu đương của hai người liên quan gì đến tôi?"
"Đến tận bây giờ, Lạc Nhân vẫn quan tâm đến cô, cô nói có liên quan không?"
Sau lời nói của Nhã Tịnh, một tiếng "Rắc" bỗng vang lên.

Từ Di Nhiên chột dạ xoay đầu nhìn Cố Dã, ánh mắt anh hướng về cảnh vật trước mắt, nhưng cây cọ trong tay anh bị bẽ gãy làm đôi.
Từ Di Nhiên lặng lẽ hít một hơi lạnh, vừa mở miệng đã bị Nhã Tịnh cướp lời, cô ta còn cố tình đốt nhà bằng lời nói: "Lạc Nhân không dám lên giường với tôi vì cô, tất cả sự chú ý của anh ấy đều đổ dồn lên cô, tôi giờ có khác gì kẻ thế thân? Tôi biết rồi, cô cố ý gán ghép chúng tôi để qua mặt chồng cô, lén lút qua lại với tình cũ đúng không?"
Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng, Từ Di Nhiên hướng mắt về Cố Dã, anh vẫn chăm chú vẽ tranh, nhưng màu sắc tươi sáng đã bị thay thế bởi gam màu tối u ám.

Biết Cố Dã đang kìm nén cơn giận, Từ Di Nhiên lạnh mặt nhìn thẳng vào Nhã Tịnh bằng thái độ bất mãn.
"Cô không quản được trái tim anh ta, lại chạy đến đây đổ tội cho tôi.

Ngay cả mỗi việc đưa người đàn ông của mình lên giường cũng không được, cô nhảy vực là vừa."
Lời nói nhẹ nhàng lại mang đầy sự châm biếm của Từ Di Nhiên đều đều vang lên, mặc kệ hậu quả ra sao, cô vẫn kiêu ngạo tiếp lời: "Cô là trẻ con mới lớn sao? Mình không hạnh phúc thì đi phá hạnh phúc người khác.

Nếu tôi muốn qua lại với Lạc Nhân thì ngay lúc này, cô đang bận tiếp chuyện với âm hồn rồi."
"Xem như chị lợi hại." Nhã Tịnh cười lạnh một cái, quay người bỏ đi về hướng trở về khách sạn.
Đợi Nhã Tịnh cách xa một đoạn, Từ Di Nhiên mới nghiêng người chồm tới gần Cố Dã, khẽ nở một nụ cười nịnh nọt: "Ông xã, em đâu thể cấm người khác tương tư em, cũng giống như anh đâu thể cấm em yêu anh."
Cố Dã lườm Từ Di Nhiên một cái, khóe môi tự động cong lên, cơn giận trong lòng cũng sớm tiêu tan trước lời nói ngọt nào phát ra từ miệng cô.
Từ Di Nhiên ngồi ở ghế nhỏ, gác tay lên đùi Cố Dã, nhướng mặt cao lên, anh cũng rất hiểu ý liền cúi xuống hôn lên môi cô.
"Ugh..."
Tiếng ho ngại ngùng của Lạc Nhân truyền tới, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã chậm rãi xoay đầu nhìn.

Biểu cảm Lạc Nhân có chút miễn cưỡng, khó khăn mở lời: "Hai người có thấy Nhã Tịnh ở đâu không? Điện thoại cô ấy không nghe máy, tìm cả buổi cũng chẳng thấy đâu."
"Có." Từ Di Nhiên nghiêm túc gật đầu khẳng định, chỉ tay xuống bờ vực phía trước, nói đùa bằng gương mặt nghiêm trọng: "Khi nãy cô ta đến đây, nói không đưa được anh lên giường, tức quá nhảy vực rồi."
Nét mặt Lạc Nhân cứng đờ, vội nở nụ cười gượng gạo, dáng vẻ hấp tấp không giấu đi được: "Không phiền hai người nữa, tôi đi tìm cô ấy."
Đợi Lạc Nhân đi được một đoạn xa, lúc này Cố Dã mới quay sang bật cười bất đắc dĩ với Từ Di Nhiên: "Nghịch ngợm!"
Từ Di Nhiên nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội: "Có qua có lại thôi, ít ra em không đi phá gia trang người khác, em chỉ để anh "phá" em thôi, ông xã nhỉ?"
Nói xong Từ Di Nhiên còn lưu manh đá mắt, Cố Dã chỉ biết cười chịu đựng.

Anh cứ mãi nghĩ khi cô mang thai sẽ ốm nghén vật vã ra, nhưng thực chất việc mang thai chẳng hề ảnh hưởng đến tinh thần của cô, ngược lại bản tính biến thái trỗi dậy càng lúc dày đặc.
Cố Dã quay lại tập trung vẽ tranh, Từ Di Nhiên buồn chán ngả đầu lên đùi anh, liếc thấy bức tranh không rõ từ khi nào đã được phủ lên màu xanh tươi mới.

Cô vô thức mỉm cười, tâm trạng của Cố Dã có lẽ thể hiện rõ nhất qua từng nét cọ của anh.
Ngẫm đi ngẫm lại, Từ Di Nhiên lại thấy tiếc nuối cho tài năng của Cố Dã, cô ngẩng đầu nhìn anh, trầm trọng hỏi: "Ông xã, nếu để anh được lựa chọn lại, anh muốn trở thành một họa sĩ nổi tiếng hay sẽ chọn làm một người đàn ông của gia đình?"
Cố Dã dường như chẳng hề bất ngờ trước câu hỏi này của Từ Di Nhiên, anh vẫn rất bình thản, đưa ra đáp án đầy chắc nịch: "Anh chọn làm người đàn ông của Từ Di Nhiên."
Từ Di Nhiên có chút ngỡ ngàng trước câu trả lời của Cố Dã, cô bất giác nở nụ cười mãn nguyện, vẫn không đành lòng để anh chịu thiệt thòi, liền đưa ra kế hoạch: "Nếu đã vậy, em sẽ mở phòng tranh cho anh, lớn nhất thành phố...!Không, phải lớn nhất nước.

Khi đó, người khác không chỉ ngưỡng mộ tài năng của anh, còn ngưỡng mộ vì anh có được em, thế nào? Có phải rất tuyệt không?"
Cố Dã buông cọ cùng bảng màu xuống, anh ngồi xoay qua đối diện với Từ Di Nhiên, hai tay nắm lấy hai tay cô đầy trân trọng, vẻ mặt cực kỳ biết ơn dành cho cô.
"Nhưng lúc đó anh sẽ rất bận."
Vừa nghe Cố Dã nói, Từ Di Nhiên lập tức hiểu nỗi lo trong lòng anh, cô cao thượng lắc đầu: "Không sao, em đều chấp nhận được."
Cố Dã kéo hai tay Từ Di Nhiên về trước, để cô ngả vào lòng mình, anh chăm chú nhìn cô, giọng nói dịu dàng lại pha chút mờ ám cất lên: "Vậy có phải nhân lúc chúng ta đều chưa bận rộn, em nên sinh thêm vài đứa không?"
Từ khuôn mặt đến toàn thân Từ Di Nhiên đều cứng đờ, hai mắt mở to kinh ngạc khó tin.

Đứa con trong bụng cô hiện tại là do sơ xuất, không ngờ anh lại có suy nghĩ áp đặt chuyện sinh con lên cô.
Thấy sắc mặt kém đi của Từ Di Nhiên, Cố Dã liền hiểu cô đang nghĩ gì.

Anh bật cười thành tiếng, ôm chặt cô thêm một chút, cúi đầu thỏ thẻ: "Lỡ rồi thì làm luôn một lượt, chịu đau một lần, sau đó không cần phải ngắt quãng thời gian yêu đương.

Em đừng nghĩ ngợi linh tinh, tình yêu chúng ta là chân ái, còn con cái là để sai vặt và nuôi lại chúng ta sau này."
Từ Di Nhiên lập tức phì cười, so với cô, Cố Dã còn nham hiểm hơn gấp nhiều lần.

Ngay từ giây phút nghe được những lời giãi bày của Cố Dã, Từ Di Nhiên có thể tin rằng người đàn ông ở trước mặt yêu cô hơn bất cứ ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui