Nơi Mạnh Duy Ninh ở cách nơi này không gần lắm, Phục Minh ân cần nhắc nhở cô: “Chị dâu, hay là chị ngủ thêm một lát đi, khi nào đến thì em gọi chị.
”
Mạnh Duy Ninh buồn ngủ đến mức hai mắt không mở nổi, nhưng sau khi nghe hắn nói như vậy, cô liền tỉnh táo lại, lén nhéo tay mình rồi cười nói: "Không sao, tôi không buồn ngủ.
"
“Vậy chị có muốn nghe nhạc không?” Phục Minh đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Duy Ninh, “Nếu chị muốn nghe thì tự bật lên đi.
”
Trong không gian kín và hẹp như này, nếu càng yên tĩnh thì không khí càng thêm gượng gạo.
Sử dụng âm nhạc để giải tỏa bầu không khí khó xử này không phải là không thể.
Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút, cúi người bật nhạc xe lên.
Danh sách phát của hắn là những bài hát mà Mạnh Duy Ninh không nghe nhiều, vì thế điểm này cho thấy họ không có chung sở thích về âm nhạc.
“Tôi l có thể nghe nhạc nhẹ nhàng chút được không?” Mạnh Duy Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, lễ phép hỏi.
"Chị dâu, chị muốn làm gì thì làm.
"
Mạnh Duy Ninh không nói gì nữa, cô tìm một vài bài hát mà mình thích, bài hát này rất thích hợp để nghe lúc nửa đêm, bản nhạc có tiết tấu chậm rãi được thêm vào danh sách phát của hắn.
Ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, ánh đèn lập lòe lướt nhanh qua, trong xe là tiếng nhạc chậm rãi, không khí còn có hương hoa sơn chi thoang thoảng.
Mạnh Duy Ninh dựa lưng vào ghế, ánh sáng từ cửa sổ xe không ngừng chiếu vào mặt cô, cô không nói chuyện mà chỉ mở to hai mắt ra, trông như đang ngơ ngẩn.
Tóm lại, khoảnh khắc này đẹp như một bộ phim điện ảnh, cậu chủ nhà giàu cùng người trong lòng bỏ trốn trên đường cao tốc.
Vẻ đẹp ấy cảm giác như hai người không cần biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng hiện tại chúng ta đã ở bên nhau, hai trái tim đã yêu nhau sâu đậm.
Đã quá muộn, Mạnh Duy Ninh im lặng nhìn chằm chằm đến ngơ ngẩn một lúc, mí mắt nặng trĩu bắt đầu chiến đấu.
Cô cố hết sức chuyển hướng cơn buồn ngủ của mình, Mạnh Duy Ninh đã tìm một chủ đề để nói chuyện với Phục Minh: "Mùi hoa sơn chi trong xe của cậu từ đâu ra?"