Mạnh Duy Ninh không ngờ hắn lại hỏi câu này, bởi vì nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Đáng nhẽ hắn không nên nói những chuyện như thế này với cô mới đúng.
Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn trả lời: “Bảy năm trước, tôi và bố lên Tây Bắc khám bệnh từ thiện”.
Có thể thấy hàng mi dài của hắn khẽ rũ xuống, nhưng giây sau, hai mắt lại ẩn giấu một nụ cười nhẹ.
Hắn cười nhướng mày, hai hàng mày sắc như kiếm như mang theo một tia vui sướng, ánh mắt hắn sáng rực, rất thu hút.
“Em biết rồi.
” Anh nói.
Cậu biết gì?
Mạnh Duy Ninh còn chưa kịp hỏi, chợt thấy hắn cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào cổ tay cô.
“Chị dâu, chị bị thương.
” hắn chỉ vào cổ tay của cô, “Chị bị một người phụ nữ cào phải không?”
Mạnh Duy Ninh giật mình, cô giơ cổ tay lên rồi nhìn nhìn.
Cổ tay mảnh khảnh, làn da trắng như sứ lấp ló vài vết xước nhỏ.
Vừa nãy, lúc ở bệnh viện, cô bị người phụ nữ kia cào, bởi vì vết cào ở nơi không dễ thấy nên cô không phát hiện bị rách da mà chỉ cảm thấy hơi đau.
Một vết thương khó thấy như vậy, không ai chú ý đến ngoại trừ hắn.
“Ừm, hiểu lầm thôi, không phải chuyện gì nghiêm trọng cả.
” Mạnh Duy Ninh thấp giọng trả lời rồi ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn cậu đã quan tâm.
”
Bất kể cô và Trì Hành có thực sự yêu nhau hay không thì nếu cô ở một mình với bạn của Trì Hành quá lâu cũng không thích hợp cho lắm.
Mạnh Duy Ninh đang định kiếm cớ rời đi thì điện thoại cô bỗng reo lên, là Trì Hành.
"Em đi lâu vậy, bụng khó chịu à?"
Mạnh Duy Ninh thấp giọng đáp: "Em vào bây giờ.
"
“Tôi quay lại trước.
” Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa chỉ về phía sau.
"Cũng được.
"
Cô không nói gì thêm, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Câu "Em biết rồi” của hắn là có ý gì?
-
Đến khi buổi tụ họp kết thúc, Mạnh Duy Ninh cũng chưa uống một ly rượu nào.
Đây là thói quen của cô, trong các buổi tụ họp, Trì Hành thường xuyên uống rượu đến say khướt nên nếu cô không uống rượu thì vẫn có thể đưa anh ta về nhà, không thì phải đợi tài xế hoặc gọi người lái thay, với chuyện này cô thấy rất phiền phức.