Dụ dỗ

 
Chương 16: Người mẹ gợi cảm
 
"Không sao, mẹ không chê con bẩn." Mạc Tiệp lại cầm lấy dương vật của anh, xoa mải mê.
 
"Không được, ngày hôm nay mẹ chưa ăn cái gì cả, sao có thể ăn... chỗ đó của tôi!" Bùi Ngọc sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt bỏ tay cô ra, "Đúng rồi, tôi đi làm chút gì cho mẹ ăn trước!"
 
Mạc Tiệp còn chưa mở miệng đã thấy anh mặc quần lót đi ra ngoài.
 
Trong phòng bỗng trở nên cô quạnh.
 
Mạc Tiệp ôm chăn tự an ủi tới cao trào nhưng không biết thế nào khoái cảm theo ham muốn biến mất, cô tỉnh táo lại rồi nhớ lại những lời nói với Bùi Ngọc trước đó, xấu hổ tới nỗi hận không thể chui vào cái lỗ nào đó. Nếu về sau anh lớn rồi, chắc hẳn sẽ cho rằng cô là người mẹ dâm đãng?
 
Cô mặc đồ ngủ lên thân thể trần truồng, ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Bùi Ngọc đang xào thức ăn.
 
Nghĩ tới chuyện vừa rồi bị anh từ chối khẩu giao, Mạc Tiệp mất tự nhiên ngồi xuống, vẻ mặt hơi buồn bã.

 
"Mẹ, mẹ tức giận sao?" Bùi Ngọc gắp thức ăn ngon cho cô, thấy cô không buồn động đũa liền sờ trán cô, không thấy nóng mới yên lòng.
 
"Không." Mạc Tiệp cố nở nụ cười lúng túng, vội trả lời, cầm chiếc đũa bắt đầu cúi đầu ăn cơm, không dám ngước mắt lên nhìn anh.
 
Bùi Ngọc nhìn cô, dường như hơi do dự nói: "Vậy lần tới tôi tắm rửa thật sạch sẽ rồi sẽ cho mẹ ăn nhé."
 
"Khụ khụ..." Mạc Tiệp nghe vậy thì bị sặc.
 
"Này, mẹ ăn từ từ thôi." Bùi Ngọc rót cho cô một cốc nước ấm.
 
"Chờ mẹ khỏi cảm rồi, chúng ta đi nghe nhạc hội nhé?" Mạc Tiệp nghiêm túc nói.
 
Vừa rồi cô nghiêm túc suy nghĩ, bây giờ bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng trong thời gian dài, dâm dục tự nhiên sinh sôi, nếu ra ngoài nghe nhạc cổ bồi dưỡng tình cảm, có lẽ sẽ không nghĩ tới làm tình suốt nữa. Cô nhận thấy rằng gần đây cô tự an ủi quá thường xuyên, có thể là bởi vì lần đầu tiên có người trong lòng. Nói cho cùng tưởng tượng ra ngủ cùng một người thật so với tự an ủi không giống nhau.
 
"Được." Bùi Ngọc vui vẻ đồng ý, cuối cùng cũng có thể hẹn hò với mẹ rồi sao?
 
"À phải rồi, mẹ nhớ ra là con biết chơi đàn piano, hiện tại không luyện đàn nữa sao?" Mạc Tiệp chợt nhớ ra là Bùi Ngọc chỉ từng chơi đàn piano một lần, khi còn ở trong nhà ba anh, bây giờ căn nhà đó đã bị thế chấp rồi, "Là vì trong nhà không có đàn sao?"
 
"Học cấp ba không có nhiều thời gian để luyện nữa." Thật ra Bùi Ngọc không thích cũng không ghét piano, trước đây học piano chẳng qua là thêm một thú vui giết thời gian mà thôi.
 
"Mẹ mua cho con một chiếc đàn piano giống cái trước đây được không? Mẹ nhớ là Steinway... D274? Đặt ở chỗ trống phía Đông trong phòng." Mạc Tiệp nói xong cũng mơ mộng. "Sau đó mỗi ngày con có thể đánh đàn cho mẹ nghe."
 
"Mẹ, không cần đâu." Bùi Ngọc vội xua tay, anh thấy lo sợ vì được cô cưng chiều quá, thầm nghĩ cây đàn đó mấy trăm ngàn đấy, giáo sư Mạc nuôi tiểu nam sinh đã đành, đã vậy còn hào phóng quá.
 
Mạc Tiệp vừa muốn mở miệng liền bị chuông điện thoại cắt ngang.
 

"Alo." Mạc Tiệp nghe xong hai câu liền cau mày, mất kiên nhẫn nói, "Mẹ, mẹ đừng tìm người xem mắt cho con nữa. Nếu không phải mẹ cứ thúc giục con, con đâu tới nông nỗi này... Con biết mẹ chỉ muốn tốt cho con, nhưng con thật sự không thích... Sinh con thì có gì phải gấp chứ? Cũng không thể vì không muốn làm sản phụ lớn tuổi mà tùy tiện sinh con cùng người đàn ông nào đó phải không? Mẹ... Mẹ?”
 
Mạc Tiệp liếc mắt nhìn điện thoại, phát hiện cuộc trò chuyện đã kết thúc.
 
"Mẹ lại phải xem mắt sao?" Bùi Ngọc hỏi.
 
"Mẹ không đi." Mạc Tiệp vội phủ nhận, ngẩng đầu đón ánh mắt anh, nhịp tim lại bắt đầu không theo tần suất bình thường.
 
Cô lại cúi đầu gẩy thức ăn trong bát cơm.
 
"Mẹ, mẹ thích ba tôi ở chỗ nào vậy?" Bùi Ngọc tò mò hỏi.
 
"Hả?" Mạc Tiệp ngỡ ngàng trong phút chốc, chợt lắc đầu nói, "Mẹ không thích anh ta."
 
"Không thích sao?" Bùi Ngọc nghi hoặc hỏi, "Vậy sao lại phải kết hôn?" 
 
"Mẹ… lúc đó mẹ cảm thấy mẹ có vật lý là đủ rồi, chỉ cần tìm một người đàn ông không đáng ghét là có thể sống qua ngày." Mạc Tiệp nhớ lại tâm trạng ngay lúc đó, "Nói chung mẹ chỉ muốn hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc trong cuộc đời mà thôi."
 
"Vậy tại sao bây giờ lại không muốn hoàn thành nữa?" Bùi Ngọc tiếp tục tò mò hỏi.

 
Mạc Tiệp ngẩn người không nói gì, thật ra trong lòng cô biết đáp án. Bởi vì có người trong lòng rồi cho nên không muốn dây dưa tình cảm với bất kì người đàn ông nào khác cả. Chỉ là, Bùi Ngọc chắc chắn không chịu nổi việc không hợp luân thường đạo lý như mẹ trở thành bạn gái đâu nhỉ?
 
"Bởi vì... đã thất bại một lần rồi, mẹ muốn suy tính cẩn thận nên có thái độ như thế nào với hôn nhân." Mạc Tiệp có phần thất vọng nói, "Trước kia quả thực chỉ coi chuyện đó là chuyện trẻ con, không coi là chuyện lớn."
 
"Bây giờ mẹ còn hận ba tôi không?" Bùi Ngọc lại hỏi.
 
"Chuyện đã qua rồi. Chỉ là Tiểu Ngọc tuyệt đối không được lừa gạt cô gái khác như vậy nhé." Mạc Tiệp giáo dục nghiêm khắc.
 
"Dạ, tôi sẽ không như vậy đâu. Lúc tôi mới biết ba lừa mẹ tôi cũng giận điên lên." Bùi Ngọc mấp máy môi, tức giận bất bình nói, "Mẹ là nữ thần trong lòng tôi, là người có hào quang tỏa bốn phía, có thân thể gợi cảm, đại não cũng gợi cảm, sao ông ấy có thể ức hiếp mẹ như vậy!"
 
Mạc Tiệp chợt nghe thấy anh thẳng thắn bày tỏ sự ngưỡng mộ và yêu mến với mình, hai gò má lập tức khô nóng, cổ tay run lên đánh rơi đũa xuống mặt đất.
 
"Tôi nhặt cho." Bùi Ngọc khom lưng chui xuống gầm bàn, còn chưa chạm tới chiếc đũa đã nhìn thấy mẹ không mặc quần lót trong đồ ngủ, lúc này hai chân cô hơi mở rộng, nhìn từ góc độ của anh có thể thấp thoáng thấy được tiểu huyệt giữa hai chân, hai mép tiểu huyệt đóng chặt, chỉ còn lại một khe nhỏ khiến người ta phải mơ màng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận