Du Hành Giả

- Rito các hạ, Katherine lại dùng lại cách xưng hô cũ, rất xin lỗi, chuyện đàm phán có chút không 
được suôn sẻ, hi vọng ngài chờ đợi thêm một hai hôm nữa. Cô nói.

- Ân, được thôi, dù sao ta cũng không vội. Nhưng Katherine tiểu thư, không biết hôm nay cô có thời gian rảnh không? Đây đối với ta mà nói là lần đầu đến Hải Thần Thành, ta muốn cùng cô đi tham quan và ăn trưa, không biết ý cô thế nào? Rito một giọng tán tỉnh hỏi.

- A? Ngài muốn hẹn hò với ta sao Rito các hạ? Để xem nào… cũng được thôi vì ngày mai mới đến thời điểm đàm phán, nhưng ngài nên nhớ mời một cô gái đi chơi có thể tốn kém không ít nha. Đôi mắt Katherine cong lên như vành trăng lưỡi liềm, cô đặt ngón tay lên môi mân mê và uốn cái cơ thể quyến rũ của mình tới sát mặt Rito.

- A? Thật sự? Rito cười cười. Lần trước giúp đỡ Khởi Điểm Thành thành chủ hắn được thưởng không ít tiền, hẳn là đủ để tiêu pha vào cô gái này đi. 

- Tất nhiên rồi Rito các hạ, có thể ngài không biết nhưng Hải Thần Thành có rất nhiều chỗ tiêu pha nhé. Katherine bí ẩn nói.

- Ồ? Xem ra tiểu thư biết một ít chỗ mà người ngoài không biết đây. Rito trong lòng bỗng nổi lên cảm giác bất an, cô gái này không phải muốn trả đũa mình chuyện tối qua đi?

- Hi hi, xem ra Rito các hạ cũng không quá tin tưởng vào hầu bao của mình rồi. Katherine nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng và nhìn vào túi quần cậu.

Mặc dù cảm thấy bất an nhưng Rito tên đã lên dây không thể không bắn, hắn cũng không tin một thành phố thiếu văn minh thế này thì có thể tốn tiền vào thứ gì.

- Nếu như Katherine cô nương có nhã hứng, ta với tư cách người mời cũng không thể bỏ cuộc được. Coi như dốc hết hầu bao cũng nhất định để cô nương tận hứng hôm nay. 

- Vậy thì tốt quá, có nhiều nơi mà ta đã muốn đến lâu rồi. Katherine vui vẻ như con cáo nhỏ thực hiện được âm mưu của mình.

Và hôm đó Rito đã hiểu được một điều, phụ nữ như thuốc phiện, tốt nhất là nên tránh xa trước khi bạn nghiện nó.

Katherine ban đầu là dẫn Rito đến một tiệm sushi trông khá cổ xưa nhưng được thiết kế như một ngôi nhà của quý tộc. Không cần nói cũng biết cô nàng đang tìm cách để thiêu sạch túi tiền của hắn.

- Tiệm sushi này đã có lịch sử năm mươi năm rồi, đây vốn là nơi mà quý tộc và nhà giàu hay vãng lai để bàn luận, tán tỉnh hay thuần túy là giải trí. Hi vọng Rito các hạ sẽ không “chết” ngay cửa thứ nhất này a. Katherine cười mà như không cười nói.

Rito đau đầu, hắn có chút nghi ngờ không biết mình mời cô gái này đi hẹn hò là đúng hay sai. Cứ nhìn bộ dạng đắc ý của cô ả là Rito biết ngay tiệm sushi này có cái gì đó không tầm thường.

- A!? Katherine tỷ tỷ, hôm nay tỷ muốn ăn sushi gì?

Một cô gái mặc đồ phục vụ nhảy ra đón đầu hai người, xem ra là người quen của Katherine.

- Nha, Liza đó sao, hôm nay là ngày tỷ tỷ hẹn hò nha, tất nhiên là phải lựa loại đặc biệt hơn thường ngày rồi. Cô nói và liếc mắt về phía Rito như là để chứng minh.

- À?

Lúc này liza mới chú ý đến bên cạnh Katherine còn đứng một người, không khỏi hứng thú nhìn nhiều vài lần. Rito cũng coi như khá đẹp trai, tuy rằng so với mấy mỹ nam hàn quốc còn kém chút nhưng cũng coi như là được. Đặc biệt là dáng người hoàn hảo của một tông sư võ học cùng con ngươi đen thâm thúy của một người từng trải đem cho người khác cảm giác an toàn và thân cận. 

- Như vậy, vị bạn trai đại nhân này, ngài có dám khiêu chiến “thử thách tiệm sushi” vì tỷ tỷ không?

“Thử thách tiệm sushi”- đây là một trò chơi kiểu bạn “nếu ăn hết một suất cơm lớn của chúng tôi thì sẽ được miễn phí” phiên bản sushi. Đến đây thì Rito bắt đầu hiểu cách mà cô nàng mèo ba tư này muốn cho hắn ăn quả đắng. Không có gì khó hiểu, ngay bây giờ trước mặt cậu là phần thức ăn dành cho năm người trưởng thành no bữa, và đối diện cậu là Katherine đang dùng một tư thế trang nhã ăn món sushi xx của mình. Rito cảm thấy mình thật giống như triệu phú ổ chuột. Bởi vì cậu là một tông sư võ thuật, cậu có khả năng điều khiển cơ thể ở cấp độ tế bào, nghiền nát đống thức ăn này bằng dạ dày sẽ rất khó khăn với người thường nhưng không làm khó được cậu. Cậu đang nghiền ngẫm cách mà cô nàng này chờ đợi mình bị bêu xấu. “Không được, mặc dù mình sẽ dễ dàng vượt qua cạm bẫy này nhưng cũng không thể để cô ả nắm mũi dẫn đi như thế được”. Cậu cố gắng bày ra một vẻ mặt khó coi hết sức, Katherine hiển nhiên là suy nghĩ theo hướng mà cậu muốn dẫn dắt cô.

- Này, trước khi chúng ta đến đây tiệm sushi này thực sự có trò chơi này không vậy? Rito cau mày hỏi.

- Nha, ai biết được. Có thể đúng là như thế cũng có thể nó là một ý tưởng bỗng nhiên nảy ra trong đầu một cô gái xinh đẹp cũng nên. Katherine không thèm để ý nói.

Được rồi, không thể phủ nhận cô là một cô gái thông minh. Nhưng cô lại dùng trí thông minh của mình để đối phó người dẫn cô đi hẹn hò. Vì thế cô sẽ trả giá đắt.

- Được rồi Katherine, ta đồng ý thách thức này của cô. Nhưng thật nhàm chán nếu như chỉ có mình tôi là người tham gia thử thách.

- À? Lại là một kiểu trò chơi như hát và nhảy sao? 

- Chính là, tôi biết cô vẫn luôn cảm thấy không thoải mái sau lần đó, cô biết không, ở quê hương của tôi có một câu nói “nếu bạn ngã ở đâu thì hãy đứng lên ở đấy”, ân, đây là câu nói mà ông nội của tôi đã dạy.

- Nhưng anh không cảm thấy quá bất công khi thi trò chơi này với một cô gái sao? Katherine nghiêng nghiêng đầu suy ngẫm rồi hỏi.

- Nhưng tôi sẽ là người thực hiện thử thách trước, nếu tôi bỏ cuộc, cô sẽ không cần tham gia. Rito một mặt định liệu trước trả lời.

- Hmmm, nếu như anh nhận thêm một phần thường nữa tôi sẽ đồng ý.

- Này!

- Hi hi, anh không dám sao?

- Được thôi, thì một phần nữa vậy.

Rito bỏ cuộc quá nhanh khiến Katherine cảm thấy nghi ngờ. Tuy mới quen nhau không lâu nhưng cô biết người trước mắt này tuyệt đối không phải kẻ thích chịu thiệt. Nhưng khi cô thấy phần thứ ăn mới được đem ra nhiều hơn một chút so với một phần thường đáng có cô đã an tâm lại. “Lần này là anh tự mang đá đập chân mình đấy nhé”, Katherine đắc ý nghĩ.

Và Rito bắt đầu ăn. Cậu không ăn vội vàng, trái lại là rất bình thường. Một dĩa cậu ăn xong, Katherine cũng hoàn thành phần của mình. Cô ngồi đó và chờ đợi cậu.

- Này, tại sao một người đàn ông lại ăn chậm chạp như thế chứ? Những gã mạo hiểm trong quán bar không phải lúc nào cũng một tay cầm xiên thịt một tay cầm bình rượu uống và xé như lang thôn hổ nuốt sao?

- Và cô có thấy bọn họ cuốn hút không?

- Chí ít trông họ dễ thương hơn mấy tay thư sinh suốt ngày cắm mặt vào bút lông và giấy trắng.

- Xem ra sở thích của cô là mấy gã cơ bắp và đần độn?

- Này, tôi chỉ bảo họ dễ thương hơn mà thôi. Nếu nói về gu của tôi thì đó là những anh chàng có vẻ bí ẩn và trưởng thành. Ví dụ như… anh chẳng hạn. Katherine mân mê rất dụ người mà nói.

- Đó hẳn là lí do cô đồng ý hẹn hò với tôi?

- Cùng với việc muốn trả đũa anh nữa.

Katherine lắc lắc đôi chân thon dài trên ghế, hai tay chống cằm và chờ đợi Rito bỏ cuộc. Rito đã dùng tới đĩa thứ tư, những vị khách xung quanh sau khi ăn xong cũng không vội rời đi mà ở lại xem cuộc chiến giữa loài người và thức ăn này.

- Này, anh nên từ bỏ đi, tôi biết rằng sau cái vẻ mặt “như không có gì” đó chính là anh đã đến giới hạn rồi. Katherine có chút không kiên nhẫn nói.

- Không, sự thật là tôi cảm thấy rằng sushi này thật ngon miệng và cám ơn cô đã mang tôi tới đây.

Rito vẫn tiếp tục ăn, cho đến khi cậu xử lí xong đĩa thứ năm thì những người xung quanh ồ lên khen ngợi.
- Được rồi, tôi đồng ý là đã coi thường anh. Nhưng anh đáng lý ra đừng nên chấp nhận điều kiện ban đầu của tôi.

Và dĩa thứ sáu.

- Không thể nào? Katherine trừng mắt nhìn sáu cái dĩa trống trên mặt bàn và nhìn cái bụng của cậu.

- Đống thức ăn của anh đi chỗ nào rồi! Không đúng, anh chắc chắn không phải là nguyên tố sư mà là ma pháp sư! Katherine không cam lòng nói.

- Dù là nguyên tố sư hay ma pháp sư thì không phải cô đã thua rồi sao? 

- Chết tiệt, nhưng lần này anh đừng hòng bắt tôi ăn. Tôi bỏ cuộc.

Rito trợn trắng mắt, đây không lý luận người a! Nói như vậy không phải mình vẫn thua sao?

- Hừ, thử thách tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy. 

Hai người đi ra khỏi của tiệm trong sự bất mãn cùng cực của Rito. Katherine như đọc ra ý nghĩ của cậu, cô kề sát khuôn mặt của mình tới trước mặt cậu.

- Nhưng vì anh đã chiến thắng, tại sao không thay thế việc trừng phạt tôi bằng cách thưởng cho anh nhỉ?

- À?

- Chụt!

Đồng tử Rito co rút lại, nhưng rất nhanh hắn tiến lên ôm vòng eo của Katherine và trước khi cô buông đôi môi của mình ra, Rito đã đẩy đầu lưỡi của mình vào trong.

- Ân, uhm… a a…

Katherine giãy dụa nhưng Rito không buông tha. Đời nào! Nụ hôn của hai người kéo dài cho đến khi Katherine không thể thở nổi nữa. Cô cong người và hô hấp mạnh, trừng đôi mắt u oán của mình nhìn Rito.

- Tại sao anh có thể làm điều đó với một cô gái chứ?

- Tôi chỉ muốn để nụ hôn đầu đời của mình trở nên hoàn hảo thôi. Rito đắc ý đáp.

- Nam nhân dối trá.

- Vậy hãy đến với thử thách tiếp theo của cô nào.


- Rito các hạ, ngài nên vui mừng đi. Katherine nói.

- A? Tại sao?

- Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt của Hải Thần Thành. Katherine liếm liếm môi.

- Ồ? Chẳng lẽ hôm nay là ngày lễ gì?

Katherine gật gù.

- Hôm nay là ngày mà người ta sẽ tổ chức những cửa hàng giải trí gần bờ biển. Đây là một hoạt động trước khi lễ hội tế Hải Thần sẽ được diễn ra vào tuần sau. 

- Nha, vậy đó là những cái lều được dựng tạm ở bờ biển đó sao?

- Đúng thế. Và nhiệm vụ của ngài chính là quét qua toàn bộ một trăm hai mươi mốt cửa hàng ấy và đem phần thưởng về cho ta. Katherine cười ranh mãnh, “Hi hi, như thế này thì dù có thắng anh cũng không thể được chỗ tốt gì”

“Xem ra cô nàng này quyết tâm đem mình móc rỗng mới chịu buông tha thật”, Rito nhức đầu. 

- Vậy được rồi, hãy đến và xem cái gọi là một trăm hai mươi mốt cửa hàng lợi hại đến đâu. Nhưng như cũ, cô không muốn tham gia sao? Cái gọi là ”ngã ở đâu đứng lên ở đấy” cô vẫn chưa làm được.

- Tất nhiên rồi, nếu như anh có thể vượt qua được chín mươi phần trăm cửa hàng vào lần đầu tiên chơi, tôi sẽ trả số tiền anh bỏ vào trong đó.

- Cô sẽ hối hận đấy.

- Thật sao?

- Đối với những thứ như trò chơi, ta tuyệt đối là một đại hành gia.

- A? Ngài thật tự tin Rito các hạ.

Rito và Katherine nắm tay nhau như một cặp tình nhân thật sự mà đi. Cậu phát hiện ra có rất nhiều người có ý định giống như hai người. Mặc dù hầu hết những người dân ở đây đều rất bận rộn nhưng lũ thanh thiếu niên vẫn cam lòng bỏ ra một chút thời gian để mang theo bạn gái đi. Khu vực giải trí đã gần như đứng kín người, phía trước những cửa hàng là những người đã đỏ mắt vì thua cuộc và đồng bạn hét lớn trợ trận.

Katherine kéo cậu đến một cửa hàng có biển hiệu là “Lucky fish” (đừng hỏi tại sao lại có tiếng anh ở chỗ này, đơn thuần là vì tác giả cảm thấy như thế sẽ hay hơn). Trò chơi rất đơn giản, không có bất kỳ yếu tố kỹ thuật hay trí tuệ nào. Tất cả những gì bạn cần làm là bỏ tiền mua một chiếc cần câu và câu những con cá đủ loại màu sắc bằng gỗ đang trôi nổi bên trong bồn thủy tinh. Những con cá gỗ này đều rỗng ruột ở trong và chỉ có hai mươi phần trăm cơ hội bốc trúng chú cá có chứa con số may mắn. “Lilith, cô hãy đi xem xem con nào là lucky fish nào”, “Ây, chủ nhân, ăn gian không là một hành động đẹp với một cô gái nhé, nếu ngài cứ làm như vậy thì sẽ làm cô ấy tuyệt vọng mất”, “đừng lo, cô ấy là chủ đoàn buôn, tiêu pha vào những thứ này nếu có thể đốt sạch túi tiền của cô ấy thì cũng quá mất giá rồi”, “kể cả như thế, chủ nhân cũng không biết ga-lăng chút nào”, “đôi khi tán tỉnh một cô gái, ga-lăng chỉ đem lại phản tác dụng mà thôi”.
Rito mua một chiếc cần câu, sau khi ngắm trái ngắm phải một hồi, tỏ ra như mình chỉ nhắm mắt lựa đại một chú cá, cậu rốt cục cũng đem câu được một con.

- Hi hi, Rito các hạ, hãy xem xem ngài có thuộc về một phần năm người may mắn trên thế giới không.

- Ta luôn tự tin vào vận khí của mình. Rito chắc như đinh đóng cột nói.

- Nha, ta thấy ngài luôn tự tin vào những chuyện tốt đẹp đấy chứ?

- Bởi vì những chuyện tốt đẹp luôn bám theo ta.

Rito cầm con cá gỗ bằng cả hai tay và kéo đầu đuôi của nó theo hai chiều đối nhau. Con cá gỗ tách ra một đường ở chính giữa và từ bên trong rớt ra một quả cầu đỏ.

- Chúc mừng quý khách, ngài đã giành phần thưởng lớn nhất ngày hôm nay, món quá là một chú cá cảnh giống yyy cùng với thức ăn cho nó đi kèm trong một tháng.

- Này, chúng ta nên làm gì với nó? Rito thắc mắc.

- Ta nghĩ nếu đem nó nướng lên và dùng chung cùng một ít nước sốt sẽ vô cùng tuyệt vời.
Khóe mắt Rito co giật.

- Nhưng nó là cá cảnh… thôi được rồi, bây giờ nó thuộc về cô, cô có thể tùy ý sử dụng.

- Bất quá, chúng ta chỉ có hai người, nếu đi hết tất cả các cửa hàng chỉ sợ không có ai cầm phần thưởng mất. Rito đột nhiên phát hiện ra vấn đề.

- Không sao, ta đã chuẩn bị sẵn… Katherine nháy mắt và vỗ tay mấy cái. Từ giữa đám đông đi ra một đám người, trong chớp mắt lấy đi hộp đựng cá và rồi biến mất.

- Một cô gái xinh đẹp luôn cần có thủ đoạn tự bảo vệ mình. Katherine tự giải thích.

- Chỉ cần ta ở đây, an toàn của cô đã được bảo đảm.

- Ta không nghi ngờ khả năng của một nguyên tố võ sư, nhưng chỉ sợ nguy hiểm đến từ chính ngài nha. Katherine một mặt cảnh giác nói.

- Ân, ta vẫn luôn là người biết kiềm chế. Rito một mặt hạo nhiên chính khí.

- Không có đàn ông biết kiềm chế, chỉ có thời điểm họ biết và không mà thôi. Katherine chớp mắt như mị châm chọc.

- Ít nhất thì tối nay tôi cũng không có ý định đẩy ngã một cô gái.

- Kể cả khi cô ấy muốn? Cô cúi người và ngước mắt nhìn cậu. Khe hở giữa hai bộ ngực như ẩn như hiện trong mắt Rito, đôi mắt cô long lanh như nước và bờ môi hơi hơi hé ra đầu lưỡi ẩm ướt. “Chết tiệt! Yêu tinh, ả này tuyệt đối là yêu tinh biến thành!”

- A thì, cái đó thì không nói chắc được rồi. Rito gãi gãi má có chút không xác định.

- A ha ha ha ha… Katherine cười lớn và hai người bắt đầu với những thử thách tiếp theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui