Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

Thẳng đến khi Lang Nguyên lần nữa thét chói tai, khóe miệng mang theo đắc ý ôm hắn cùng nhau đạt cao trào, làm cho kích tình bao phủ hết thảy…

Kim Ngọc toàn thân vô lực rúc vào ngực y, nhắm hai mắt ngoan ngoãn ngủ.

Lang Nguyên thâm tình nhìn hắn, ôn nhu vén những lọn tóc vàng ẩm mồ hôi.

“Tới nước này rồi, cưng lại phải rời khỏi bổn vương, làm sao bổn vương chấp nhận đây?”

Mất khống chế rồi, tất cả cũng đã vuột ra khỏi tay, y muốn Kim Ngọc vì tình mà ở bên mình mãi mãi, lúc này mình khống chế không được, muốn Kim Ngọc một lần lại một lần.

Gió đêm thổi tới, Kim Ngọc nằm trong lòng y nhịn không được run rẩy một chút, sờ cánh tay lạnh băng của Kim Ngọc, mày rậm nhíu lại, nhặt lên quần áo vương vãi trên đất.

Đột nhiên, từ trong áo lấy ra một vật, chính là hạp dược cao ——

Nhớ ngự y từng nói qua vật ấy không những chữa thương, còn có trợ giúp vu phòng chi nhạc!

Lần trước khi dùng dược, Kim Ngọc tựa như thay đổi, nhiệt tình vô cùng, y quyết định thử lại lần nữa, nói không chừng Kim Ngọc sẽ gật đầu ở lại…

Lấy ra một dược cao bôi vào tiểu huyệt khẽ hé mở, rất nhanh vân vê đi vào, cho đến khi nhìn thấy đáy dược hạp, Kim Ngọc mệt mỏi chậm rãi mở hai mắt, hừ một tiếng.

“Nóng…” Mắt vàng nửa mở, ánh mắt lưu chuyển, phong tình vô hạn.

Y hít một hơi lãnh khí, tay run lên, dược hạp rơi trên mặt đất, lăn một vòng, lẫn khuất trong bụi cỏ.

“Tiểu Ngọc Ngọc!” Y nhẹ giọng gọi.

Hắn mở to hai mắt, đôi mắt vàng đã không hề lạnh như băng, mà tràn ngập lửa nóng dục vọng.

Trong nháy mắt, Lang Nguyên ánh mắt khát khao của hắn mê hoặc, như nài nỉ y thỏa mãn hắn…

Từ đôi mắt hắn, Lang Nguyên biết hắn muốn y!

Hổ căn xưa nay không bao giờ biết thỏa mãn lại nảy mạnh lên, đâm đâm cửa huyệt ngo ngoe muốn di chuyển.

Một lần động thân đi vào, tiểu huyệt bây giờ còn nóng hơn hai lần trước, hơn nữa y cảm thấy hoàn toàn toàn khác với lúc trước.

Toàn thân Kim Ngọc nóng không chịu được, không ngừng lắc lư: “Ô… Nóng quá…” Hắn khó nhịn rên rỉ cầu hoan.

“Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương sẽ hảo hảo yêu cưng.”

Lang Nguyên bắt đầu màn quất xuyên mãnh liệt nơi tiểu huyệt chết người, đi vào đi ra dâng lên tư vị tuyệt vời khó diễn tả.

“Chặt quá!”

Bàn tay to không ngừng vuốt ve hồng quả trước ngực, kích thích thắt lưng Kim Ngọc, làm cho y đi vào ngày càng sâu.

Điều y khiếp sợ chính là, khi y vừa thoáng lùi ra, tiểu huyệt sẽ chủ động hút cự vật của y lại.

Hạ thân y bị cắn chặt muốn tan chảy, kì diệu hơn, tiểu huyệt còn có thể nhúc nhích cắn hút, làm hại y thiếu chút nữa tiết ra…

Kim Ngọc không hề bị động, chủ động quấn lấy Lang Nguyên, trong rừng cây ngoài tiếng thở dốc nặng nề sung sướng, chỉ còn những tiếng rên rỉ mập mở bao phụ không gian.

Lang Nguyên gắt gao ôm hắn, hắn hét lên một tiếng, cả người xụi lơ trong lòng Lang Nguyên, không cách nào nhúc nhích.

Bạch trọc chảy xuống từ chỗ hai người kết hợp, ướt một mảng cỏ lớn, nhưng nhiệt lưu trong cơ thể không có biến mất, lần sau mãnh liệt hơn lần trước.

Kim Ngọc nhắm mắt chìm trong dư vị khoái cảm còn lưu lại, hắn cảm thấy mình vừa nằm mộng, chờ tỉnh lại cái gì cũng chưa từng xảy ra…

Tới cuối cùng, Kim Ngọc cũng không đồng ý ở lại, thất vọng tràn trề, Lang Nguyên càng quyết tâm có được hắn hơn hết thảy.

“Tiểu Ngọc Ngọc, hy vọng lần sau gặp lại, cưng không trốn tránh bổn vương!”

Cuối cùng, Lang Nguyên buông tay, trong miệng thì thầm, mắt hổ bắn tinh quang ra bốn phía.

Y là Hổ Vương, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, Kim Ngọc không đáp ứng lưu lại, y sẽ không ép buộc hắn bên mình.

**        **        **

Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng choang, bên người không có bóng dáng Lang Nguyên, cúi đầu nhìn lại, quần áo sớm đã mặc chỉnh tề, trên người không có một chút cảm giác không khỏe.

Nếu không phải sau huyệt có chút thốn chút xót, hắn sẽ thật sự cho rằng hôm qua chỉ là một hồi xuân mộng mà thôi…

Nghĩ không ra *** hổ kia cũng là một quân tử, không có cường ép bắt hắn lại.

Hắn không khỏi nghĩ, nếu Lang Nguyên không phải mê muội hắn, có lẽ bọn họ bây giờ đã là hảo bằng hữu… Lắc đầu, đem ý tưởng hoang đường này vứt ra sau đầu.

Đột nhiên, hắn phát hiện bên hông có một vật —— một khối đầu hổ ngọc bội, mắt hổ lấp lánh hữu thần, như đang di chuyển, vô cùng sống động, ngọc bội trong suốt sáng long lanh, làm cho hắn thích không buông tay.

“Tử *** hổ, tặng ta bảo vật, dễ dàng cho ngươi quá.” Mấy lần đều muốn tháo đầu hổ bội ra, rồi lại không nỡ.

“Canh giờ cũng không sớm, hy vọng có thể vượt qua phụ vương.” Cất đầu hổ bội vào áo, vội vã chạy đi.

Sau khi hắn đi, cách đó không xa có thân ảnh vĩ ngạn đứng sau cây đại thụ, đúng là người hắn tưởng đã rời đi – Lang Nguyên, đưa mắt nhìn theo hắn.

“Tiểu Ngọc Ngọc, thân là thái tử Hồ tộc nếu đã thu vật đính ước của bổn vương, thì đừng hòng chạy trốn!” Nắm chặt nắm tay, một quyền đánh vào đại thụ, đại thụ to lớn gãy đổ xuống.

Trở lại Hồ tộc, Kim Ngọc dĩ nhiên bị phụ vương mắng một trận, may là Lang Vương tự mình tới nhà cầu hôn tiểu đệ, y vì hắn cầu tình miễn bị phụ vương trừng phạt, nhưng phụ vương vẫn hạ lệnh cấm túc hắn ba tháng.

Ba tháng cấm túc cũng không có gì, chỉ là đêm đến luôn bị giấc mộng kì quái quấy nhiễu…

Trong mộng luôn luôn xuất hiện Lang Nguyên, hơn nữa Lang Nguyên luôn không nói hai lời liền nhào tới hắn, hắn cũng giãy giụa phản kháng, đáng tiếc mỗi lần đều bị y đè.

Như vậy còn chưa tính, ác độc nhất là lúc hắn mệt muốn chết rên rỉ xấu hổ cầu xin tha thứ, nhưng tên *** hổ chết dẫm đó vẫn như cũ diệu võ dương oai trên người hắn, cho đến khi hắn sắp bất tỉnh mới chịu ngừng.

Mỗi sáng tỉnh lại, chăn nệm luôn dính đầy trọc dịch, hắn run như cầy sấy, sợ việc này bị phụ vương biết, vội vàng tự thu dọn phòng.

Kể từ đó, hắn không khỏi hoài nghi Lang Nguyên có hạ chú ngữ gì lên người hắn không?!

Một tháng sau, hôn lễ của tiểu đệ Kim Cát sắp đến, phụ vương cũng giải lệnh cấm, cho phép hắn tham dự buổi lễ, hắn hăng hái bừng bừng chuẩn bị lễ vật mong chờ ngày đến, nhưng hắn không tưởng được là…

“Tiểu Ngọc Ngọc, thì ra cưng ở chỗ này a!”

Tại hôn yến của Lang Vương Hắc Trạch, hắn gặp lại người hắn không muốn gặp nhất trên đời!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui