Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu

“Ngọc nhi, lần này con lập công lớn, phụ vương sẽ tưởng thưởng cho con.” Hồ Vương thoải mái cười to.

Môi Kim Ngọc giật giật, không lên tiếng.

Đây không phải là việc hắn luôn mong muốn sao? Chỉ cần Lang Nguyên cưới nhị muội, tương lai Hồ tộc có hi vọng rồi…

Cứ tưởng phải chịu đựng Lang Nguyên dây dưa thêm một tháng, không nghĩ tới chỉ qua một đêm, mọi chuyện lại hóa viên mãn hết rồi.

Cảm giác mất mát trỗi dậy trong lòng làm cho hắn cao hứng không nổi, trong đầu luôn hiện lên cảnh Lang Nguyên ôm nhị muội, ngực như có một khối cự thạch đè ép, không thở nổi.

“Phụ vương, con không muốn lấy y.” Ngân Hồ tức giận cong miệng phản kháng, không bằng lòng gả cho Lang Nguyên.

“Con gái ngoan, lần này con nghe lời phụ vương, sau này phụ vương cái gì cũng nghe lời con a.”

“Không a, không a, con không muốn gả cho y.” Ngân Hồ cố nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, thở hổn hển chạy đi.

Hồ Vương cũng bất chấp Lang Nguyên ở đây, lập tức đuổi theo, hắn phải thuyết phục được nữ nhi trước khi đại hôn diễn ra.

Trong nháy mắt, ngoài trướng chỉ còn hai người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, người nào cũng không mở miệng.

“Ngọc, ta…” Cuối cùng, Lang Nguyên không nhịn được, tiến lên bắt lấy tay hắn, vẻ mặt hối lỗi.

Đều do y hớ miệng, nói lung tung, làm cho xảy ra chuyện ——

Bất quá, chỉ cần Kim Ngọc bây giờ nói với y, không muốn y lấy Ngân Hồ, y sẽ không nói hai lời, mà đi tìm Hồ Vương hủy bỏ hôn sự, chỉ cần hắn đồng ý mở miệng thôi.

Đáng tiếc, Kim Ngọc không nói ra những lời này, bởi vì trên vai hắn gánh cả tương lai Hồ tộc, cho nên Lang Nguyên thất vọng vô cùng.

“Chúc mừng, có một muội phu tài giỏi như ngươi, ta rất vinh hạnh.” Khóe miệng co giật, Kim Ngọc cười lạnh.

Mục đích của mình đạt thành rồi, nhưng sao một chút vui mừng cũng không có, trái lại trong lòng luôn có ý muốn tiến lên tát Lang Nguyên hai bạt tai.

Thì ra, tình thâm như biển của y đều là giả dối, cái gì trong lòng chỉ có một mình hắn, toàn là gạt người!

“Kim Ngọc, cưng đừng hiểu lầm, ta mới vừa rồi chỉ là…” Nhìn ánh mắt lạnh băng của Kim Ngọc, trái tim Lang Nguyên cũng hóa thành hàn băng.

Đi nhanh tiến lên, cầm tay Kim Ngọc, bàn tay hắn lạnh như băng, một chút độ ấm cũng không có.

“Không cần phải giải thích gì hết, hôn sự của Hổ Hồ hai tộc là đại hỉ sự, ta muốn đi giúp phụ vương chuẩn bị, cáo từ.” Gạt tay y ra, Kim Ngọc mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.

“Không được, cưng nhất định phải nghe ta nói.” Lang Nguyên sao đồng ý buông hắn, tiến lên vươn tay ôm hắn vào trong ngực.

“Buông ra.” Cau mày, nhưng lại tránh không được hai tay như thiết trụ ôm lấy mình.

“Không tha, mới vừa rồi bổn vương nói như vậy để chọc tức cưng thôi, bổn vương không thích Ngân Hồ, tâm bổn vương từ đầu đến cuối chỉ có một mình cưng!” Bối rối giải thích, nhưng không có tác dụng.

“Ta mặc kệ ngươi thích người nào, nếu hôn sự hai tộc đã định, nói gì cũng bằng thừa.”

“Không, bổn vương đi tìm Hồ Vương, người ta muốn kết hôn không phải Ngân Hồ, là cưng!” Buông tay ra, Lang Nguyên vẻ mặt dứt khoát.

Y mặc kệ lời tiên đoán nhảm nhí của Hồ tộc, y chỉ lấy Kim Ngọc, trừ hắn ra, y tuyệt đối sẽ không lấy bất cứ ai khác!

“Không được đi!” Kim Ngọc quay qua bắt cánh tay y.

“Cưng muốn đẩy bổn vương ra ngoài sao? Bổn vương cưới Ngân Hồ, cưng không ghen sao?” Nhìn tay Kim Ngọc, trái tim Lang Nguyên như bị đao cắt.

Bao nhiêu cố gắng từ trước đến nay đều là vô dụng  sao?

Mình toàn tâm toàn ý với hắn, hắn không thấy tới sao?

Hay là nói chính mình tự mình đa tình, Kim Ngọc chưa bao giờ động tâm với y ——

Nhưng mà lúc Kim Ngọc nhìn y ôm Ngân Hồ, khuôn mặt liền tái nhợt, không giống như không cảm thấy gì…

“Ta ghen ghét cái gì, ngươi cùng nhị muội vốn là trời sinh một đôi, hôn sự nhị tộc vừa có thể hóa giải họa kiếp, ngươi vừa ôm được mỹ nhân về, ngươi còn có cái gì không hài lòng.” Mặc dù nói như vậy, nhưng trái tim hắn run rẩy không ngừng.

Đúng vậy, hắn không thích Lang Nguyên, vĩnh viễn cũng không…

Nắm chặt nắm tay, gắt gao đè ép ghen tuông xuống, hắn cố gắng hồi phục thần tình, không cho Lang Nguyên nhìn ra cái gì.

“Kim Ngọc, lúc nào thì cưng mới hiểu đây hả, bổn vương giao cả trái tim cho cưng rồi, vì sao cưng không chịu đem trái tim giao cho bổn vương.” Dùng sức lắc bờ vai của hắn, khuôn mặt tuấn tú nồng đậm đau thương.

Vì hắn, y vứt bỏ tất cả đuổi tới đây, hắn cũng không để vào mắt, nói y làm sao chịu nổi?

Y chưa từng buồn như vậy, ngày xưa chỉ cần y phất tay, mỹ nhân nào không tự dâng lên tới cửa, đâu cần y hao tâm tổn trí như vầy, mà lại không có kết quả gì…

“Cái gì muốn nói cũng đã nói hết rồi, gạo nấu thành cơm rồi, nếu ngươi muốn thối hôn, ngươi vĩnh viễn là địch nhân của Hồ tộc.” Lạnh nhạt đẩy y ra, Kim Ngọc không chút biểu cảm phiêu nhiên rời đi.

“Ngọc…”

Lần này, Lang Nguyên không đuổi theo hắn, khuôn mặt trắng bệch mất hết hi vọng, đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn Kim Ngọc rời đi.

**        **        **

Ba ngày sau, bởi vì Hỏa Hồ Kim Cát không nỡ rời Kim Ngọc, Hồ Vương cũng muốn bàn bạc đại hôn với Lang Nguyên, nên tất cả đều lưu tại Lang tộc.

“Hổ Vương, ngài thấy ý bổn vương thế nào?” Hồ Vương tươi cười nhìn Lang Nguyên, nhưng phát hiện y thấp thỏm không yên.

“…” Y say đắm nhìn Kim Ngọc ngồi gần đó, mắt hổ nhìn chăm chú không chuyển hướng.

Cả ngày nay, Kim Ngọc không thèm nhìn y, bất luận y làm gì, cũng không lấy được một cái liếc mắt của hắn.

Mấy lần muốn mở lời thối hôn, nhưng trong đầu luôn hiện lên câu nói kia của Kim Ngọc ——

Bất đắc dĩ, đành phải lên tinh thần ứng phó Hồ Vương, nhưng luôn bị sự hiện diện của Kim Ngọc làm cho phân thâm, y cũng không thể tập trung vào chi tiết cuộc thoại.

“Hổ Vương, Hổ Vương.” Hồ Vương kêu vài tiếng.

“Chuyện gì?” Quyến luyến thu hồi ánh mắt, Lang Nguyên phát hiện mình vừa thất thố.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui