Ở trên đường đi học, Hứa Hâm mơ mơ màng màng ngủ quên mất trên xe ô tô.
Khi gần tới trường rồi thì Bùi Tây gọi cô dậy.
Lúc tỉnh lại Hứa Hâm mới phát hiện hóa ra mình đang tựa đầu vào vai cậu ngủ nãy giờ.
Vẻ mặt của Bùi Tây vẫn rất bình thản, tự nhiên.
Tài xế mỗi lần đưa hai người tới trường học đều sẽ dừng xe ở một cái hẻm nhỏ gần đó, để cho bọn họ xuống xe tự đi vào trường.
Cực kỳ ăn ý, vậy nên cả trường mới cho rằng Bùi Tây và Hứa Hâm chẳng hề có bất cứ quan hệ nào cả.
***
Gương mặt của Trương Bình Bình đột nhiên phóng đại trước mắt Hứa Hâm.
Hứa Hâm bị dọa tới nhảy dựng lên, cô tự động lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cô nàng.
Trương Bình Bình một bên tấm tắc cảm thán, một bên lắc đầu, đau lòng nói: "Cái bộ dạng hiện tại này của cậu, đúng là không thể nào cứu vãn nổi nữa rồi.
"
Cả ngày nay Hứa Hâm đều sống trong trạng thái mất hồn, Trương Bình Bình gọi cô rất nhiều lần nhưng cô đều không để ý, luôn nhìn chằm chằm về phía trước, cười đến vẻ mặt đầy ngọt ngào.
Trương Bình Bình thở dài, quả nhiên người nào đang chìm đắm trong tình yêu cũng đều sẽ thành như thế này, xem ra ngay cả tiên nữ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
"Là ai?" Trương Bình Bình hỏi.
"Cái gì là ai?" Hứa Hâm mù mờ.
"Đừng có mà giả vờ, cậu tự nhìn xem bản thân cả ngày hôm nay đã cười ngây ngốc thành cái dạng gì rồi.
"
Hứa Hâm lấy tay áp má mình, nghiêng nghiêng đầu, cười mị hoặc nói: "Mình cười thành dạng gì?"
Trương Bình Bình dừng một chút, Hứa Hâm này không phải tiên nữ, là yêu tinh mới đúng.
Trương Bình Bình muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy người phía sau Hứa Hâm thì miệng hơi nhếch, vẻ mặt khϊếp sợ.
"Ngày mai sẽ tập luyện cùng nhau lần đầu, sau khi tan học tập trung ở sân vận động.
"
Hứa Hâm quay đầu lại, Bùi Tây đã đứng sau lưng cô từ lúc nào không hay.
Nguyên cả cái lớp đang cãi cọ ồn ào trong nháy mắt bỗng yên tĩnh lại, mọi người xung quanh đều giả vờ làm việc riêng, tuy bọn họ không trắng trợn táo bạo nhìn thẳng nhưng lỗ tai ai nấy đều vểnh lên thật cao để hóng chuyện hay.
Cậu đặt tờ giấy xuống, là giấy báo tập trung ngày mai.
Hứa Hâm gật gật đầu.
Cô đang ngồi trên nghế, hiện tại muốn nhìn Bùi Tây thì phải ngồi thẳng để ngẩng cổ lên, có chút mệt.
Bùi Tây cũng đang nhìn lại cô.
Hứa Hâm chớp chớp mắt, không nói lời nào.
Bùi Tây xoay người định rời đi, dừng một chút, từ trong túi lấy ra cái gì đó, đặt xuống bàn Hứa Hâm rồi rời đi.
Là một hộp sữa chua, hơn nữa còn đúng vị cô thích.
Cô ngây người một lát rồi mới nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn, khó khăn lắm mới thấy bóng dáng Bùi Tây lấp ló hiện ra ở chỗ ngoặt.
Hứa Hâm thu hồi tầm mắt, sau đó cười cười với Trương Bình Bình, cầm lấy hộp sữa chua trên bàn lên, lắc lắc rồi bóc ra nếm thử.
Uống ngon thật.
Trương Bình Bình thấy hết thảy, không nói câu nào, vẻ mặt trầm tư.
.