Chương 14: Thể chất mẫn cảm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mùa hè phương Bắc ngày dài đêm ngắn, mới hơn năm giờ tia nắng ban mai đã chậm rãi buông mình, cùng Lãng Tinh Thần tâm sự thêm một chút thì Tô Mạt Mạt có chút mệt mỏi, chuẩn bị leo lên giường ngủ thêm vài tiếng sau đó sẽ quay Tô gia
Chính là vừa mới nằm xuống không bao lâu, điều hòa trong phòng đột nhiên thổi ra gió ấm, nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên, hơi lạnh tích tụ trước đây bay mất không còn gì, trên trán Tô Mạt Mạt chảy ra tầng mồ hôi mỏng
"Sao kỳ vậy nè?" Tô Mạt Mạt bất đắc dĩ đứng dậy, vươn tay thử gió: "Điều hoà không mát."
Tô Mạt Mạt nhìn nhìn điện thoại, bây giờ tìm người đến sửa cũng không được.
Lãng Tinh Thần nhẹ nói: "Cần tôi xem giúp cô không?"
"Được."
Dứt lời Lãng Tinh Thần khống chế thân thể của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần thử khởi động remote máy lạnh, điều chỉnh lại nhiệt độ nhưng máy lạnh vẫn thổi ra hơi nóng.
Nghĩ nghĩ vài giây mở ra cửa sổ, nắm lấy khung cửa sổ thò nửa người ra ngoài nhìn nhìn cục nóng của máy lạnh.
Cục nóng vẫn đang hoạt động, 'phù phù' thổi ra hơi nóng, Lãng Tinh Thần híp mắt sau đó đi vào toilet cầm ra một chậu nước, xối thẳng vào ống dẫn của động cơ, nhìn thấy bọt khí nhẹ nổi trên ống dẫn, Lãng Tinh Thần nói: "ống dẫn có thể bị hở hoặc thủng rồi, mấy cái lỗ nhỏ trên đó làm hơi lạnh bay hết trơn, chút nữa cô tìm người đến đổi phụ kiện mới sẵn tiện bơm thêm gas là được."
Ngay sau đó Lãng Tinh Thần thở dài, lẩm bẩm: "Bệnh cũ."
Đột nhiên trong đầu Tô Mạt Mạt hiện lên một vài hình ảnh vụn vặt, có chút như đã từng quen biết, giống như...máy điều hòa trong nhà cũng từng bị như vậy
Lãng Tinh Thần mở rèm cửa sổ, cũng mở luôn cửa sổ phòng khách, sau đó mới trả lại thân thể cho Tô Mạt Mạt: "gió thổi một chút sẽ mát hơn."
"Cám ơn."
Nghĩ nghĩ Tô Mạt Mạt lại hỏi: "Có phải cô đi theo tôi lâu rồi?"
"Sao hỏi vậy?"
"Không có gì, tại thấy hình như cô biết rất rõ nhà tôi." Lúc Lãng Tinh Thần nấu cơm Tô Mạt Mạt đã cảm thấy có chỗ không đúng, động tác của đối phương rất thành thục, tựa như rất quen thuộc với cách bồ trí trong phòng bếp.
Hơn nữa mấy cái chậu trong nhà vệ sinh đặt ở một góc, tuy không phải khó tìm nhưng không dễ thoáng cái đã thấy, vậy mà nữ quỷ không hỏi gì đã có thể trực tiếp tìm ra, điều này làn Tô Mạt Mạt cảm thấy có chút kỳ quái.
Lãng Tinh Thần trầm mặc vài giây, đáp: "Tôi có thuật đọc tâm, cô quên hả?"
"Vậy...mấy cái hiểu biết về pháp luật của cô thì sao? Là vì giằng co với Tống Thành Tựu hay từ hiểu biết của tôi?"
"... Ừm."
Tô Mạt Mạt gật gật, lại hỏi "Chúng ta có quen biết không? Hay là đã từng gặp qua ở đâu?"
"Không quen biết nhưng có lẽ từng gặp qua, dù sao thì thành phố Sơn Dương cũng không có nhiều người."
"Tôi cứ cảm thấy cô có chút quen thuộc."
"Ảo giác."
Tô Mạt Mạt có thể cảm nhận được kháng cự của Lãng Tinh Thần thông qua cách trả lời, chủ động kết thúc đề tài này.
Nhưng Tô Mạt Mạt vẫn không ngừng tự hỏi, lúc mới gặp thì không có gì nhưng càng ở chung thì Tô Mạt Mạt lại càng cảm thấy thân thiết với nữ quỷ, giống như đã từng quen biết nhau.
Có lẽ bởi vì cảm giác này nên Tô Mạt Mạt mới có thể sảng khoái đồng ý giúp đỡ nữ quỷ, thậm chí cho cô ấy muợn thân thể cũng không thấy có cái gì bất ổn.
Tuy thỉnh thoảng có gió thổi vào nhà, nhưng Tô Mạt Mạt vẫn ra một thân mồ hôi, hôm qua nàng vẫn chưa tắm rửa, bây giờ chỉ cảm thấy cả người đều nhớp nháp.
"Cô cô thoát ra được chưa?"
"Vẫn chưa."
Dục vọng muốn tắm rửa của Tô Mạt Mạt càng lúc càng mãnh liệt nhưng lại ngại nói ra miệng.
Lãng Tinh Thần đọc được suy nghĩ của nàng, có chút ảo não, thử thêm vài lần muốn thoát khỏi thân thể Tô Mạt Mạt nhưng kết quả vẫn như cũ, thuật hợp thể không chút phản ứng
Tô Mạt Mạt cau mày nghĩ: Cũng không biết chừng nào cô ấy mới thoát ra được, nhưng nếu lại không tắm rửa thì...thật sự chịu không nổi nữa, ở dơ hơn 24 tiếng, đây là tân kỷ lục của Tô Mạt Mạt.
"Tôi..."
"Đi đi, tôi không nhìn đâu."
Tô Mạt Mạt hơi đở mặt, giãy dụa hồi lâu đột nhiên nghĩ ra một biện pháp!
Từ ngăn kéo lấy khăn bịt mắt màu đen, nàng vui vẻ chạy vào toilet, điều chỉnh nhiệt độ nước, mở vòi, sau đó đeo lên bịt mắt.
Lãng Tinh Thần há miệng, cố gắng nuốt lời muốn vào bụng ...
Cô vốn định nói với Tô Mạt Mạt, cô có mắt thấu thị! Hơn nữa nó còn là kỹ năng bị động, chỉ cần tầm mắt bị ngăn cản thì nó sẽ tự giác kích hoạt, trừ phi Lãng Tinh Thần mất đi ý thức, bằng không thấu thị mắt sẽ không mất tác dụng.
Giờ phút này Lãng Tinh Thần cảm thấy may mắn vì mình và Tô Mạt Mạt không xài chung thể cảm và cảm xúc, nếu không thì...
Vì muốn Tô Mạt Mạt không phải xấu hổ, Lãng Tinh Thần lựa chọn trầm mặc.
Tô Mạt Mạt cảm thấy bản thân quá thông minh, chủ ý này quá sức tuyệt vời, Tô Mạt Mạt ním môi mỉm cười, một bên cởi quần áo.
May mắn là Lãng Tinh Thần không có Quỷ Tâm, nếu có thì nó chắc sẽ đập điên cuồng
Lãng Tinh Thần cảm nhận được sự vui vẻ của Tô Mạt Mạt, cô sợ đến mức không dám rên một tiếng, co đầu rút cổ trốn trong thân thể Tô Mạt Mạt.
Cởi xong quần áo, Tô Mạt Mạt theo quán tính cúi đầu duỗi tay sờ thành bồn tắm, nhấc chân nhẹ nhàng bước vào trong.
Trong tầm mắt của Lãng Tinh Thần xuất hiện một đôi trắng, mịn, mượt...
Lãng Tinh không phải cố ý rình xem là hiện thực ép buộc cô phải nhìn, chỉ đành im lặng thầm xin Tô Mạt Mạt bỏ qua, tự khiển trách chính mình.
Tô Mạt Mạt ngồi vào bồn tắm cảm nhận dòng nước ấm bao lấy thân thể, tiếng thở dài thoải mái nhẹ vang, vịn lấy thành bồn tắm Tô Mạt Mạt chậm rãi ngâm mình, hai chân nhẹ vùng vẫy, dùng bọt xà phòng cọ rửa thân mình. Tinh thần của Lãng Tinh Thần bên này cũng nhận lấy đồng dạng kích thích.
Lãng Tinh Thần dùng chung cảm giác với Tô Mạt Mạt, nàng thoải mái cô cũng thoải mái.
Tô Mạt Mạt vừa tắm vừa ngân nga cài ca có giai điệu sôi động, bàn tay lên xuống vuốt ve thân thể, sờ sờ cổ, xương quai xanh, đi xuống dưới...
Quỷ không có hơi thở, vậy mà Lãng Tinh Thần lại như hít vào ngụm khí lạnh băng.
"Xin lỗi Mạt Mạt....tớ không phải cố ý, tớ cũng không muốn..." Lãng Tinh Thần mặc niệm.
"Tôi thật sự quá thông mình, chủ ý vi diệu như vậy cũng có thể nghĩ ra, hahahha, bịt mắt ơi bịt mắt, em đã cứu chị một mạng đó nha, thật sự cám ơn em~." Tô Mạt Mạt thầm nghĩ.
1
Hoàn mỹ ngâm mình thêm một lút, Tô Mạt Mạt bắt đầu động tay chà rửa bản thân, Lãng Tinh Thần im lặng tuyệt đối càng làm cho nàng yên tâm.
Tay ở dưới nước chậm rãi hạ xuống dưới....
Vệ sinh được một nửa, Tô Mạt Mạt bỗng nhiên nghe được tiếng kêu rên, doạ đến nàng vội vàng thu tay lại
"Cô làm sao vậy?"
Nếu có một cái khe, Lãng Tinh Thần sẽ lập tức chui đầu vào!
"Cô...." Tô Mạt Mạt đột nhiên nghĩ đến một khả năng, ý nghĩ nằm chặt ở yết hầu, nói không nên lời.
Lãng Tinh Thần biết Tô Mạt Mạt đoán trúng, không chút giấu diếm nhỏ như muỗi kêu nói: "Cô đừng chạm vào...thể chất tôi mẫn cảm..."
"Bùm!" Một tiếng, Tô Mạt Mạt bạo đỏ!
Đều tại Tô Mạt Mạt không hiểu triệt để cái gọi là 'xài chung thể cảm', Tô Mạt Mạt cho rằng nàng đang tự sờ chính mình nhưng trên thực tế nàng không chỉ sờ mỗi bản thân!!!!
"Ọc ọc ọc..." Tô Mạt Mạt ngượng ngùng theo bản năng muốn trốn đi, súyt chút nữa chết vì sặc nước.
Một màn tắm rửa, người quỷ đều nóng, qua loa cho nhanh...
Tô Mạt Mạt mang theo bịt mắt ướt nhẹp run run rẩy rẩy mặc lên váy ngủ, bất chấp tóc ướt nhảy vọt lên giường, túm chăn kéo qua đầu bọc kín chính mình
Mặt Tô Mạt Mạt hồng hồng, trái tim đập ầm ầm như sóng vỗ, tiếng rên khó chịu của nữ quỷ lại hiện lên trong đầu.
Biết đối phương thấy được tưởng tượng trong đầu của mình, Tô Mạt Mạt chỉ muốn xỉu ngay lập tức, tình huống gì đây hả ông trời?! Mau mau làm tôi ngất xỉu đi, đến cả ngón tay cũng nóng muốn chết rồi nè!!!
"Á!!!" Tô Mạt Mạt hét lên một tiếng.
".... Không sao, tôi không trách cô." Lãng Tinh Thần ủy khuất nói.
Tô Mạt Mạt bật dậy, hai tay vò tóc thành ổ gà, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân như nữ lưu manh, trong lúc vô tình xâm phạm con gái nhà người ta, áy náy và thẹn thùng như sóng triều mạnh mẽ đánh vào nội tâm, nàng hơi lớn tiếng nói: "cô nuốn đánh muốn giết cứ tự nhiên."
Tô Mạt Mạt đỏ như tôm luộc ngồi quỳ trên giường, khoanh tay trước ngực: "Thực xin lỗi...tôi, tôi...cô... có sao không?"
"Không sao, tôi...tôi muốn tập trung thử lại thuật hợp thể, cô..."
"Ngài tự nhiên, tôi không làm phiền!"
"... Ừm."
Tô Mạt Mạt lại ngã xuống giường, tứ chi vô lực... Nghĩ tới lúc còn sống đối phương còn có một cô bạn gái, cảm giác tội lỗi càng tăng...
Mười giờ sáng, thở sửa điều hoà tìm đến cửa, tháo tác đầu tiên giống y như Lãng Tinh Thần đã làm lúc nãy, nhìn Tô Mạt Mạt nói: "có lẽ hết gas, để tôi ra ngoài kiểm tra lại cục nóng và ống dẫn."
Tô Mạt Mạt nói với đối phương phán đoán lúc nãy của Lãng Tinh Thần, đối phương liền lấy ra dụng cụ siết lại ốc trên ống dẫn: "Đúng là ốc không chặt, dân trong nghề hả cô gái."
"Là một người bạn xem giúp tôi, ngài thấy có thể sửa được không?"
"Ống dẫn này hơi cũ, sức chịu nén có vấn đề nếu xài hết công sức rất có khả năng sẽ vỡ đường ống, tôi thay cái mới cho cô, thêm luôn gas, bên tôi sẽ bảo hành ba tháng, nếu trong ba tháng phụ kiện có vấn đề thì bên tôi sẽ sửa chữa miễn phí, cô thấy thế nào?"
"Được"
Phí sửa chữa tổng cộng 300, trong nhà lại mát mẻ, Tô Mạt Mạt dọn dẹp lại một phen, sau đó gọi điện cho Tô mẫu hỏi xem trong nhà có cần mua thứ gì không.
Tô mẫu nói không cần mua thêm cái gì, còn hỏi Tô Mạt Mạt có cần người lái xe tới đón.
Tô Mạt Mạt nói không cần, ăn mặc chỉnh tề rời khỏi nhà.
~~~~
Cười ị :)) như này làm chuyện một người sướng thì chả phải hoá thành hai người vui sao?
Tiểu Tinh là đơn phương xài chung mọi loại 'cảm' với tiểu Mạt, nói cách khác chỉ có tiểu Tinh là cảm nhận được tiểu Mạt, còn tiểu Mạt thì không nhé, đọc thoại nội tâm cũng vậy, nếu tiểu Tinh không chủ ý mặc niệm với tiểu Mạt thì tiểu Mạt cũng sẽ không nghe thấy lời trong lòng của tiểu Tinh.