C
hương 41: Kỳ quái
Bốn người đi tới trại tạm giam, Tô Mạt Mạt chủ động đưa ra thư ủy thác, dựa theo lưu trình của pháp luật, trong vòng 48 tiếng nhân viên cần phải sắp xếp cho Tô Mạt Mạt và Tôn Đình Nam giáp mặt nhau, Tô Mạt Mạt nói với nhân viên: "Phiên toà nhị thẩm chỉ còn mười bốn ngày nữa là mở, kết quả nhị thẩm sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời của Tôn Đình Nam, xin ngài châm chước cho."
Nhân viên tìm đến cấp lãnh đạo xin chỉ thị, hơn mười phút sau Tô Mạt Mạt được gặp Tôn Đình Nam, như miêu tả của cha mẹ Tôn Đình Nam, Tôn Đình Nam cả ngươi suy sụp, vô cùng tiều tụy
Lúc Tôn Đình Nam nhìn thấy cha mẹ của hắn, đôi mắt vốn tối sầm ánh lên chút ánh sáng, nhưng chỉ vỏn vẹn vài giây đôi mắt của Tôn Đình Nam lại trở về trạng thái không có tiêu cự.
Tô Mạt Mạt cầm lên điện thoại, nói: "chào anh, tôi là Tô Mạt Mạt, là luật sư được cha mẹ anh mời đến, có mấy vấn đề muốn xác nhận với anh."
Bên kia kính chống đạn, Tôn Đình Nam cầm điện thoại lên nghe nhưng không nói một lời.
Hắn rũ đầu, không nhìn Tô Mạt Mạt cũng không nhìn cha mẹ hắn.
Lúc này, Lãng Tinh Thần đã điều khiển thuật đọc tâm...
Giây tiếp theo vẻ mặt của Lãng Tinh Thần có chút khó coi, Tôn Đình Nam phía bên kia cũng đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng mỉm cười nhìn vào hư không.
Một màn này mười phần quỷ dị, Tô Mạt Mạt cảm giác được gió lạnh lùa tới sau lưng, người bên ngoài sẽ thấy phía sau Tô Mạt Mạt không có gì, nhưng Tô Mạt Mạt biết, phía sau của nàng còn có một người, một người chỉ mình nàng có thể nhìn thấy.
Ngay sau đó Tôn Đình Nam nâng tay làm động vén tóc lên tai, chỉ một động tác đơn giản này cũng đủ doạ Tô Mạt Mạt khiếp vía.
Là một thiếu nữ tóc dài, Tô Mạt Mạt biết được ý nghĩa của động tác này, đây rõ ràng là đang vén tóc, đôi khi tóc mái rơi xuống Tô Mạt Mạt cũng sẽ dùng động tác này vén tóc ra sau tai.
Mà Tôn Đình Nam ở trước mặt nàng cắt đầu đinh, Tô Mạt Mạt nhịn xuống kinh ngạc, hỏi Lý Phượng Quyên: "Dì Lý, kiểu tóc trước đây của Tôn Đình Nam là gì?"
Tô Mạt Mạt nghĩ có lẽ đây là một thói quen, nếu trước đây Tôn Đình Nam để tóc dài thì có thể hiểu được tại sao hắn lại có thói quen vén tóc như vậy.
"Trước giờ nó cũng để kiểu tóc đó thôi, từ lúc tiểu học đã vậy rồi, nhiều năm không thay đổi gì, sao vậy?"
Tô Mạt Mạt nuốt nước bọt, mặc niệm với Lãng Tinh Thần: "Sao rồi, cô nhìn ra được gì không?"
Lãng Tinh Thần trầm mặc vài giây, nói: "Tôn Đình Nam...cảm nhận được sự tồn tại của tôi."
"Hả?"
"Tôi cũng không biết, lúc tôi phát động thuật đọc tâm với Tôn Đình Nam thì đột nhiên hắn dùng sóng điện não hỏi tôi....ngươi là ai."
"chẳng lẽ...Tôn Đình Nam cũng có mắt âm dương?"
"Thử là biết."
Lãng Tinh Thần sử dụng hồn lực tạm thời đóng lại thuật đọc tân, sau đó xuyên qua cửa kính thật dày đi vào bên trong trại tạm giam, đứng bên cạnh Tôn Đình Nam, giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt hắn.
Nhưng lúc này....Tôn Đình Nam không chút phản ứng, hắn lại trở về bộ dạng suy sụp, đôi mắt vô thần, cứng nhắc cầm điện thoại không nói một lời, tựa như nụ cười và động tác vén tóc lúc nãy chỉ là ảo giác của Tô Mạt Mạt.
Lý Phượng Quyên thấy con trai lại trưng ra dáng vẻ này lòng nóng như lửa đốt, giành điện thoại trên tay Tô Mạt Mạt, nghẹn ngào: "Con trai, con nói chuyện đi...vị luật sư Tô đây là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nghe hàng xóm nói cô ấy quen biết lãnh đạo cấp tỉnh, án tử của con giao cho cô ấy thì khẳng định có thể thắng kiện. Con nói gì đi!"
Nghe được Lý Phượng Quyên nói như vậy, Tô Mạt Mạt y như nuốt phải ruồi, không thể tin nổi mà nhìn Lý Phượng Quyên, Lý Phượng Quyên không chút hay biết vẫn nôn nóng nhìn chằm chằm con trai phía sau tấm kính, hy vọng hắn mở miệng nói gì đó, chỉ một câu thôi cũng được.
Tô Mạt Mạt có chút hụt hẫng, tuy rằng nàng và thư ký Mạnh từng gặp qua, nhưng căn bản không quen biết đối phương, cũng không có phương thức liên lạc, nếu đây là lý do mời nàng xử lý vụ án này, Tô Mạt Mạt cảm thấy đây không chỉ là do bọn họ hiểu lầm còn làm nhục tri thức pháp luật nàng khổ sở tiếp thu.
"Cô biết đúng không?" Tô Mạt Mạt hỏi Lãng Tinh Thần.
Lãng Tinh Thần quay lại bên cạnh Tô Mạt Mạt, bình thản đáp: "Vấn đề này về nhà rồi nói, hiện tại cô cần vứt bỏ thành kiến và cảm tình, dùng lý trí đánh giá tình huống trước mặt, xem xem cô có thể nhận vụ này hay không?"
Tô Mạt Mạt hít sâu một hơi, cầm lên điện thoại nói với Tôn Đình Nam: "Tôn tiên sinh, tôi muốn biết tỉ mỉ quá trình vụ án xảy ra, cùng với nguyên nhân và động cơ anh đút Triệu Hữu Lệ uống thuốc ngủ, hi vọng anh có thể tin tưởng tôi, phối hợp với tôi."
Tôn Đình Nam vẫn ngủ khúc gỗ ngồi đối diện không nói một lời.
Tô Mạt Mạt trả điện thoại lại cho Lý Phượng Quyên, đợi đến hết thời gian thăm hỏi, trừ nụ cười quỷ dị và động tác vén tóc, Tôn Đình Nam không hề nói hay làm gì.
1
Ra khỏi trại giam, Tô Mạt Mạt nói với hai vợ chồng: "Chú dì, thực xin lỗi, dựa vào cảm xúc và trạng thái trước mặt của đương sự chúng ta rất khó hỏi ra manh mối có lợi, thắng kiện ở nhị thẩm là quá khó. Năng lực của tôi có hạn không thể hoàn thành hi vọng của nhị vị thực xin lỗi, vụ án này tôi không thể thụ lý."
Nói xong Tô Mạt Mạt cúi người với hai vợ chồng, không màng họ giữ lại tự gọi xe cùng Lãng Tinh Thần về nhà.
...
Về đến nhà, Tô Mạt Mạt cởi giày chạy thẳng tới sofa, nửa người dựa vào tay vịn ghế sofa, hai chân cong lên hai tay ôm đầu gối.
Lãng Tinh Thần biết, đây là biểu hiện của tâm tình không tốt hoặc chịu ủy khuất của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: "Giận rồi?"
Tô Mạt Mạt bĩu môi, nhìn Lãng Tinh Thần, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và khó hiểu, hỏi: "Cô biết suy nghĩ của họ sao lại không nói với tôi?"
Lãng Tinh Thần nhìn Tô Mạt Mạt thật lâu, hỏi ngược lại: "Thật sự muốn biết?"
"Ừm, muốn biết."
Lãng Tinh Thần lại hỏi: "Nếu không có tôi, đột nhiên có người đi vào luật sở hi vọng cô nhận án kiện của họ, cô sẽ từ chối sao?"
Tô Mạt Mạt lắc lắc đầu, thông minh như nàng đương nhiên biết được Lãng Tinh Thần muốn nói gì, nhưng tảng đá trong lòng cũng không vì vậy mất đi.
Lãng Tinh Thần biết trong lòng Tô Mạt Mạt có khúc mắc, kiên nhẫn nói: "Sự tồn tại của tôi tựa như một loại gian lận vậy, dùng nhiều thì tự nhiên sẽ sinh ra ỷ lại. Đương nhiên tôi cũng thật nguyện ý lợi dụng năng lực của mình để làm cô có thể nhanh chóng tạo lập sự nghiệp, thành thục nghiệp vụ và quá trình phá án, nhanh chóng trở thành một luật sư đủ tư cách, tôi cũng thật vui vẻ vì có thể giúp được cô trong công việc. Nhưng mà....ở những phương diện khác, ví như trong cuộc sống của cô, tôi không muốn dùng thuật đọc tâm một hai can thiệp vào, trừ phi có người đối với cô có ác ý, cô hiểu không?"
"Nhưng tôi...cảm thấy thực sự không thoải mái, đừng nói là tôi và thư ký Mạnh chỉ mới gặp một lần, kế cả thật sự có quen biết tôi cũng không đi cửa sau."
"Tôi hiểu, nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy, cô đâu thể sửa đổi ý nghĩ của người khác đúng không?"
Lãng Tinh Thần thở dài một hơi, nói tiếp: "Thật ra lúc ở Phong Đô tôi đã có thuật đọc tâm, nhưng thuật đọc tâm không dùng được trên quỷ hồn cho nên tôi không biết, sau đó tôi từ Phong Đô quay lại dương gian....có một đoạn thời gian thật dài tôi đều phải chịu tra tấn như vậy, lúc đó tôi mới hiểu lòng người có bao nhiêu phức tạp, mỗi một hồn phách tồn tại trên đời này có bao nhiêu bất đắc dĩ, có một lần tôi nhìn đến một người, đọc được sự phẫn nộ mãnh liệt trong tâm tư của hắn, vợ hắn ngoại tình bị bắt tại giường. Hắn cầm theo chai rượu đi trên đường lớn, trong lòng đều là suy nghĩ nên như thế nào giết chết vợ hắn và tình nhân của vợ, thậm chí hoài nghi con của hắn cũng không thật sự là con của hắn, cũng muốn giết luôn con mình, còn cảm thấy chuyện vợ hắn ngoại tình là được mẹ vợ bao che giấu diếm cho nên cũng muốn giết luôn cha mẹ vợ. Hắn lên kế hoạch gây án tỉ mỹ rõ ràng, làm cách nào để có thể trong thời gian sớm nhất giết chết năm người, cũng nghĩ đến kết quả xấu nhất của bản thân."
Nghe Lãng Tinh Thần kể ra những gì cô trải qua, Tô Mạt Mạt dần dần buông xuống ủy khuất, khẩn trương lắng nghe Lãng Tinh Thần trần thuật.
Lãng Tinh Thần nhíu nhíu mày, tựa như không muốn nghĩ đến đoạn ký ức này, nhưng vẫn nói: "Lúc đó tôi sợ đến ngây người, tuy rằng hắn đáng thương nhưng ý nghĩ của hắn lại quá cực đoan, lúc đó tôi mới trở lại dương gian không lâu, một lòng nghĩ cách nên khuyên giải hắn như thế nào."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi đi theo hắn mấy ngày nhưng hắn vẫn không chọn dừng lại, ngày đó...hắn chờ vợ quay về nhà thì dùng dao bổ vào đầu vợ hắn, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn, dao đầu tiên bổ xuống tôi cũng không dám xem, co chân chạy trối chết. Tôi lượn lờ ở khắp ngõ nhỏ, nhìn đến ai thì ý nghĩ của người đó lại như bức ảnh ngược treo trong đầu tôi, quyền, tiền, tình, rượu, chuyện nhà, vui vẻ, khổ sở, phẫn nộ...tôi không có cách để thay đổi, cô cũng vậy."
Lãng Tinh Thần làm động tác kéo tay Tô Mạt Mạt, tuy rằng đến cùng tay cô chỉ có thể xuyên qua thân thể của Tô Mạt Mạt, nhưng Tô Mạt Mạt hiểu được ý nghĩa động tác này, trong nháy mắt Tô Mạt Mạt có một loại khát vọng, khát vọng Lãng Tinh Thần có thể nắm lấy tay của mình.
Lãng Tinh Thần an ủi nói: "Cha mẹ Tôn Đình Nam thuộc loại vì tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, cha mẹ vì con cái về tình có thể bỏ qua, tôi không nói là vì tôi cảm thấy...tôi không nên quá can thiệp vào cuộc sống của cô, Mạt Mạt, tin tưởng tôi...có thể đọc được tâm tư của người khác không phải may mắn."
Tô Mạt Mạt suy nghĩ thật lâu rốt cuộc không ôm đầu gối nữa, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên giận dỗi vô cớ."
"Không sao, tôi biết tình cách của cô, mau giận cũng mau thôi, sẽ không để tâm."
Tô Mạt Mạt đỏ mặt, liếc mắt nhìn Lãng Tinh Thần, vờ tức giận nói: "Ai nói tôi không để tâm?"
Lãng Tinh Thần cười cười: "Vụ án của Tôn Đình Nam cô không muốn nhận?"
"Ừm, kể cả tôi không để bụng lý do ban đầu nhà hắn tìm đến tôi đi chăng nữa thì cũng giống như tôi nói lúc nãy, dựa vào tính hình hiện tại của Tôn Đình Nam và chứng cứ có được, khả năng thắng kiện nhị thẩm là không phần trăm, sự nghiệp của tôi vừa mới có tiến triển, tôi không muốn chưa gì đã thua cuộc."
Lãng Tinh Thần nhớ lại chuyện đã phát sinh, lầm bầm nói: "Tôn Đình Nam này....có điều kỳ quái."
~~~~~