Cố Tương đưa tay véo Bạch Vi một cái, “Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy, tớ vẫn còn là trẻ con đấy nhé, cậu đừng nói tới chủ đ5ề này với tớ.”
“Mẹ của trẻ con nghe còn tạm được.” Bạch Vi chuyển chủ đề: “Cuối tuần này là đầy tháng con của Hà G6iai, cậu ấy bảo chúng ta đến nhà đấy, tới lúc đó cùng đi đi!” Hà Giai là bạn thời còn đi học của bọn họ.
Có nhiều 7người xung quanh cô kết hôn sớm sau khi ra trường, cho nên sinh con cũng là chuyện bình thường.
Vốn dĩ Bạch Vi cũn4g định kết hôn, nhưng vì Hạ Văn Hiên nên không biết lại muốn kéo dài tới khi nào.
Cố Tương ừ một tiếng.
N8ói xong, Bạch Vi vẫn xích lại gần cô, nói nhỏ: “Hai người ở chung với nhau, tớ không tin Giang Trì có thể nhịn được! Nhưng cậu nhớ phải cẩn thận đừng để mang bầu sớm đấy, nếu không đến lúc đó lại ném hết mọi chuyện trong cửa hàng cho tớ, tớ làm sao mà cảng nổi.”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.” Cố Tương lườm Bạch Vi, phát hiện có đôi khi cô nàng Bạch Vi này cũng đáng ghét lắm, chẳng nói được chủ đề nào tốt cả.
Hai người ăn xong, vì Bạch Vi uống hơi nhiều bia nên Cố Tương lái xe đưa cô ấy về nhà.
Hôm qua được truyền dịch nên hôm nay cô thấy khá hơn nhiều, chỉ có điều vẫn còn hơi họ.
Đưa Bạch Vi về nhà, cô lại đánh xe trở về chỗ của Giang Trì, đi đi về về một hồi cũng đã muộn.
Giang Trì đã về nhà.
Sau khi vào nhà, Cố Tương nhìn thấy anh ngồi trên ghế sô pha, mặt sầm sì.
“Anh về rồi à!” Cô cởi giày ra, thay đổi dép lê.
Giang Trì không để ý tới cô.
Cố Tương đi qua, thấy anh ngồi ở trên ghế sô pha, khuôn mặt cau lại.
Cô nhớ tới chuyện buổi chiều mình đã đồng ý với anh là sẽ không đi ra ngoài.
Giờ thấy mặt anh đen sì, Cố Tương cũng hơi chột dạ, không phải vì cô đi ra ngoài nên anh mới tức giận thành như thế này đấy chứ?
Có cần phải như vậy không?
Bình thường cũng phải tới khuya cô mới về nhà, có đôi khi bận quá cô còn ở lại tới một, hai giờ đêm, đến mẹ của cô cũng không nói gì cô đâu đấy!
Nhưng vì thấy anh tức giận nên Cố Tương vẫn lên tiếng giải thích: “Tôi đi ra ngoài ăn cơm với Bạch Vi, cậy ấy uống ít bia nên tôi đưa cậu ấy về nhà, vì thế mới về trễ một chút.”
Thật ra cô rất không thích cãi nhau với người khác, nhưng nhớ tới chuyện anh đối xử với mình rất tốt, nên cô mới giải thích.
Giang Trì nghe cô nói mà đôi mắt đen như mực khẽ giật giật.
Thực tế anh cũng không giận cô, cũng quên luôn chuyện buổi chiều cô đã đồng ý với anh.
Chỉ là tâm trạng anh đang không được tốt lắm.
Chiều tối nay ở bệnh viện, anh mới tiễn đưa một bệnh nhân ra đi, cho nên cảm xúc rất sa sút.
Giờ phút này nhìn thấy Cố Tương giải thích, anh có chút bất đắc dĩ mà nói: “Lại đây.”
Thái độ của anh khá nghiêm túc làm Cố Tương hơi bất an, sợ mình không cẩn thận lại cãi nhau, hoặc là đánh nhau với anh.
Nhưng cô vẫn thu hết can đảm bước tới trước mặt anh.
Tới gần, cô mới nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt Giang Trì.
Cố Tương quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
Anh đưa tay ra và bất ngờ vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
12
Giang Trà vùi mặt vào hõm cổ của Cố Tương, Cố Tương cứng đờ người nằm trong ngực anh, cô nhìn Giang Trì mà không dám lên tiếng.
Một lát sau cô mới nói: “Anh có muốn uống gì không? Khi tâm trạng không tốt uống một thứ gì đó nóng sẽ thấy khá hơn đấy.”
Thấy anh không lên tiếng, cô bèn chui từ trong ngực anh ra, và đi pha cho anh một tách cà phê.
Giang Trì nhìn xem cô đặt tách cà phê ở trước mặt mình, anh nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thố.”
Cố Tương đáp: “Không sao.”
Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ
không bỏ qua, nhưng hiện tại tâm
trạng anh đang không tốt, nên cô
cũng chẳng so đo.
Cô nhìn anh và hỏi: “Anh đã ăn cơm
chưa?”
Trông dáng vẻ của anh mà cô cứ có
cảm giác là anh chưa ăn cơm tối.
Giang Trì nói: “Tôi không muốn
ăn.".