Buổi tối Giang Trì trở về nhà, Cố Tương đang ở trong bếp cắt hoa quả.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà hình như khi có cô ở đây, trong nhà sẽ có thêm rất nhiều sức sống, ngay cả ánh đèn cũng có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều.
Anh đi tới, đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô cắt xoài thành từng miếng, anh lên tiếng: "Hôm nay tôi nhìn thấy mẹ của cô ở trong bệnh viện."
Cố Tương nói: "Bà ấy nói với tôi rồi."
Giang Trì: "Bạn của bà ấy nhập viện nên bà ấy tới thăm, là họ hàng của nhà cô à?"
"..." Cố Tương trả lời: "Chỉ là một người bạn đánh bài của mẹ tôi thôi, họ hay đánh mạt chược với nhau.
Là một bà cô mà tôi không thể nào thích được." Lý do mà Cố Tương không thích bà cô kia, là bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô là bà ta lại hỏi: "Cố Tương này, cháu cảm thấy người cha bây giờ tốt hơn hay người cha trước kia của cháu tốt hơn!"
Loại câu hỏi vô vị này, mỗi lần nghe đều làm Cố Tương cảm thấy không còn gì để nói.
Thói đời mà, luôn có một loại người vô duyên thích chọc vào nỗi đau của người khác mà còn cho là mình rất hài hước.
Giang Trì bảo: "Vậy à!"
Anh nhìn Cố Tương, vốn ban đầu anh định nói với cô chuyện này là vì muốn bảo cô rằng, cô nợ anh một ân tình.
Thật ra là anh đến tranh công với cô đấy.
Dù sao buổi sáng mới cãi nhau xong, anh nghĩ mình giúp cô một chuyện, có lẽ cô sẽ vui vẻ hơn một chút.
Kết quả anh phát hiện, Cố Tương cũng chẳng hề vui vẻ.
Cô đúng thật là một cô gái quái lạ!
Cố Tương bê đĩa hoa quả ra ngoài, ngồi xuống ghế rồi hỏi Giang Trì: "Anh nói với mẹ tôi là tôi bị ốm à?"
"Có nhắc qua một câu." Giang Trì nói, "Tôi bảo bà ấy tới thăm cô." Nhưng có vẻ bà ấy cũng không tới.
Cố Tương dặn: "Về sau anh đừng nói cho bên nhà tôi biết về những chuyện như thế này."
".." Giang Trì nghe cô nói thế mà thấy hơi kinh ngạc, "Tại sao? Cô sợ bọn họ lo lắng?"
"..." Lo lắng sao?
Cố Tương nghĩ tới mẹ mình, bà ấy sẽ lo lắng cái gì? Cô lại không giống Mạnh Nghiên, có vị trí quan trọng ở trong lòng mẹ.
Cố Tương chỉ cảm thấy, nếu như không nói cho mẹ biết, chí ít cô còn có thể tự an ủi mình rằng, chẳng qua là vì mẹ không biết nên mới không quan tâm thôi.
Nhưng nếu mẹ biết hết rồi mà vẫn còn mặc kệ thì trong lòng cô sẽ rất khó chịu.
Cô nói với Giang Trì: "Dù sao anh cũng đừng quan tâm đến việc của tôi."
Cô vừa dứt lời, Giang Trì đã ngồi xuống bên cạnh, dùng ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Cố Tương cắn môi, cô hơi thấp thỏm trước thái độ này của anh, "Anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?"
"Nói cho tôi nghe một chút chuyện của em đi." Thực ra đêm đó anh đưa cô trở về, cô nằm mơ còn khóc là Giang Trì đã muốn hỏi rồi.
Chẳng qua hoàn cảnh lúc đó không quá thích hợp để hỏi nên anh cũng không đề cập đến.
Cố Tương nói: "Tôi thì có thể có chuyện gì?"
Hơn nữa, cô sẽ không nói cho anh biết đâu! Khi bạn nói cho người khác biết tất cả những nỗi đau của mình, người đó ngoại trừ sẽ nói một cậu bạn thật đáng thương ra thì có thể làm được cái gì?
Người đó sẽ đau lòng vì bạn ư? Sẽ không!
Lúc nói chuyện, hốc mắt của cô đã hơi ươn ướt.
Cô ghét phải nghĩ về những chuyện trước đây, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy khổ sở.
Cô cúi đầu ăn hoa quả, không muốn bị Giang Trì nhìn ra.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt này thông minh đến mức nào chứ?
Cô chỉ cúi đầu xuống thôi mà anh có thể nhìn ra được, cô đang buồn!
Cố Tương vừa mới cắn một miếng xoài, vị xoài tràn ra trong miệng, thì thấy tay anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.
Cố Tương thoáng sửng sốt, Giang Trì đã lên tiếng, giọng anh vừa trầm ấm vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với khi anh độc đoán, "Tôi là bác sĩ, em có thể thử tin tưởng tôi một chút.
Nói cho tôi biết chuyện của em, có lẽ tôi có thể giúp được em đấy?".