Dữ Lang Cộng Vũ

“Cậu nghe rồi chứ. Anh ấy không muốn gặp cậu.”

Hà Văn cầm di động xoay người tựa vào bên cửa sổ, mỉm cười nhìn Tần Phát Huy hôm nay tới tìm cô. Nghe cậu kể, hôm nay cậu gặp được Thái Hiên Sinh, muốn đuổi theo lại bị Hứa Tử Minh ngăn cản, hai người còn đánh một trận. Hiện tại toàn thân Tần Phát Huy đều có vết thương, nói vậy một hồi đánh nhau kia nhất định phi thường bi tráng, làm cô cảm thấy đáng tiếc vì không được xem! (Vũ: lăn lăn, dãy dụa bi tráng!!! Ta muốn xem cùng Hà Văn)

Mặt Tần Phát Huy bị Hứa Tử Minh cho mấy quyền, hiện tại đau đớn không thôi. “Chị không thể giúp tôi nhìn thấy Hiên Sinh sao? Tôi biết chị cũng biết hiện tại anh ấy đang ở đâu.” Nhìn Hà Văn cười như không cười, mưu kế trong lòng phụ nữ vốn rất sâu, cho dù lúc trước cô cố ý dấu diếm mình, nhưng lần này Tần Phát Huy vẫn muốn dựa vào cô giúp.

Hà Văn cười lạnh: “Hừ, dựa vào cái gì muốn tôi giúp cậu? Nói tới, cậu làm tổn thương Hiên Sinh nặng như vậy, tôi không tìm cậu tính sổ đã là nhân đạo rồi!” Nói xong, quay đi hoàn toàn không quan tâm.

Nếu lần này cô giúp gia khỏa này, không phải lại đem Thái Hiên Sinh ném vào hố lửa sao? Loại chuyện thiếu đạo đức này cô cũng không tình nguyện làm, tình nguyện ngồi một bên xem diễn thì được. (Vũ: em muốn gặp chị quá mắt long lanh)

Tần Phát Huy đương nhiên biết cô sẽ không đáp ứng, cho nên đã sớm chuẩn bị. Trên mặt lộ ra bộ dáng thần thần bí bí, chậm rãi đi đến bên cạnh Hà Văn, mỉm cười nói: “Tôi biết không dễ dàng nhờ chị giúp. Bất quá, nếu tôi nói có thể giúp chị bắt giữ gã kia, chị cảm thấy thế nào?” Trọng điểm nói ra cái gia khỏa kia, tựa hồ nhắc nhở Hà Văn cái gì.

“Gia khỏa nào?” Hà Văn vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu.

Tần Phát Huy lấy từ túi ra một tờ giấy, thảnh thơi nhìn Hà Văn, “Không phải chị thích gia khỏa lão sư……” Cậu từng tìm người hỏi thăm chuyện của Hà Văn trước đó, biết được cô hiện tại đang thầm mến một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông kia  trùng hợp là một giảng viên ở trường cậu học.

“Hừ, cậu đang uy hiếp tôi sao?!” Hà Văn trừng Tần Phát Huy đang cười gian, ra vẻ trấn tĩnh nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập khinh thường.


Tần Phát Huy phất tay phủ nhận, rồi mới trở lại bên giường bệnh, hai ngón tay kẹp tờ giấy phe phẩy qua lại, “Đương nhiên không có ý uy hiếp như chị nói. Chúng ta đây là làm một giao dịch, không phải sao?” Dứt lời, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hà Văn.

Cảm giác được gia khỏa Tần Phát Huy này  đã đem chuyện cô thầm mến người nào đó điều tra không còn một mảnh, lúc này tuy Hà Văn cảm thấy một chút tức giận, bất quá đối với giao dịch gia khỏa này đề xuất, cô vẫn là do dự. “Vậy ý cậu là, nếu tôi giúp cậu chuyện này, cậu sẽ nói chuyện với người kia sao?” Nhớ tới hai tháng trước gặp nam tử kia trên đường, lòng của nàng vẫn còn đang rối bời. Thật sự là mong gặp lại người đàn ông làm cho mình yêu mến kia, người luôn đem đàn ông ra làm trò chơi đùa giỡn như Hà Văn, lúc này quả thật lâm vào tình yêu say đắm với người đó.

“Đúng vậy. Chỉ cần chị giúp tôi nhìn thấy Thái Hiên Sinh……” Tần Phát Huy đối với phần lợi của mình trong giao dịch luôn luôn rõ ràng.

Hà Văn do dự cắn môi, cúi đầu trầm tư một lát, rồi ngẩng đầu lên đáp: “Được rồi, tôi giúp cậu, nhưng tôi nói trước là chuyện này cậu nhất định phải nghe theo lời tôi, biết chưa?” Ai nha, Thái Hiên Sinh đáng thương, đừng trách em nha.

Tần Phát Huy gật đầu, bên môi giật ra một nụ cười gian kế thực hiện được……

Vi Khinh Hải mang một mâm đồ ăn từ bếp ra, quay đầu nhìn Thái Hiên Sinh đang ngồi bên cửa sổ. Từ mấy ngày hôm trước phát sinh chuyện kia, Thái Hiên Sinh giống như tràn ngập tâm sự, mỗi ngày ngồi yên ở sô pha cúi thấp đầu tựa như trầm tư cái gì.

Không muốn nhìn Thái Hiên Sinh tự tra tấn mình như thế, Vi Khinh Hải đi qua nói: “Ăn cơm thôi, Hiên Sinh.”

Bị ngắt quãng suy nghĩ Thái Hiên Sinh a một tiếng, rồi mới quay đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh, “Em ăn trước đi, bây giờ anh không đói bụng.”

“Không phải anh đang nghĩ đến gã đàn ông hôm trước chứ?”


Đột nhiên Vi Khinh Hải hỏi như thế, Thái Hiên Sinh vẻ mặt kinh ngạc, “Không có đâu……” Vì sao Vi Khinh Hải lại nói tới chuyện này chứ?

Vẻ mặt kinh ngạc của Thái Hiên Sinh bị Vi Khinh Hải nhìn ra, hừ lạnh một tiếng: “Em sẽ không để cho người kia làm anh tổn thương, Hiên Sinh!” Cậu vừa nói vừa cầm lấy tay Thái Hiên Sinh, bàn tay hơi dùng lực.

Kinh ngạc việc đứa nhỏ bên người đột nhiên đối đãi với mình như vậy, Thái Hiên Sinh nhất thời không nghĩ ra cái gì, đáy lòng cho rằng đứa nhỏ này nhìn thấy mình thất thần mấy ngày nay cho nên lo lắng đi. Vươn tay sờ sờ đầu Vi Khinh Hải, mỉm cười với cậu: “Anh thật sự không sao, Khinh Hải.”

Vi Khinh Hải dường như cũng không thỏa mãn việc ánh mắt Thái Hiên Sinh nhìn mình giống như đối với trẻ con, mỗi người đều cho rằng cậu là đứa trẻ, thực ra cậu không nhỏ, đã mười lăm tuổi. Đối với người  đàn ông trước mặt mình, đôi mắt ánh lên tịch mịch u buồn, cậu vẫn luôn hận không thể vĩnh viễn giữ anh ở bên cạnh, vĩnh viễn an ủi anh, quan tâm anh.

Nhìn biểu tình tịch mịch của người kia, Vi Khinh Hải cũng không biết nên mở miệng nói cái gì. Phút chốc ôm lấy cả người Thái Hiên Sinh, hôn lên môi anh. Hành động thình lình xảy ra này nhất thời làm cho Thái Hiên Sinh hoảng sợ, anh vội vàng lui về sau mấy bước, lấy tay che môi mình, toàn thân run run nói: “Khinh Hải, em……”

Đối với đứa nhỏ nhỏ hơn mười tuổi Khinh Hải, anh luôn luôn đối đãi như em trai ruột của mình, căn bản không có ý tưởng không an phận gì. Nay hành động bất ngờ ngoài ý muốn này của Vi Khinh Hải làm cho anh không khỏi hoài nghi đứa nhỏ bên người này có phải có ý giống như anh nghĩ hay không?!

Vi Khinh Hải nhìn nam nhân kia lùi lại vài bước, bộ dáng không thể tin thì chỉ thấy lòng mình đau thắt. Cúi đầu nhìn sàn lát gạch men sứ nói: “Em vẫn luôn thích anh, Hiên Sinh. Anh có thể chấp nhận em hay không?” Biết rõ trong lòng Thái Hiên Sinh lúc này có người chiếm cứ, nhưng cậu vẫn mở miệng nói ra lời trong lòng, cho dù kết cục có không như cậu mong muốn.

“Khinh Hải……Anh……” Thái Hiên Sinh nhìn đứa nhỏ trước mặt đang vội vàng chờ câu trả lời của anh, loại biểu tình này dường như anh cũng từng gặp qua, bất đắc dĩ hít một hơi, thong thả nói: “Thật xin lỗi……Khinh Hải…… Anh……”


Nghe đáp án như thế, Vi Khinh Hải cố gắng áp chế nước mắt sắp sửa tràn ra khỏi mi: “Em biết…… Thật xin lỗi…… Nói xong, không nhìn Thái Hiên Sinh một cái, quay đầu chạy mất.

Ngay sau đó, Hứa Tử Minh đẩy mạnh cửa ra, hoan hỉ vọt vào phòng khách. Hôm nay chính là đến ăn cơm, rồi nói chuyện hôm đó cùng Thái Hiên Sinh. Rồi cậu chỉ thấy Thái Hiên Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở sô pha, chạy tới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?” Vừa nói vừa quay đầu nhìn xung quanh. Hôm nay sao không thấy đứa nhỏ kia giống như trước đi ra khích bác cậu vài câu, người rốt cuộc đã chạy đi đâu?

“Không có chuyện gì. Tử Minh, cậu đói bụng chưa? Cùng ăn cơm đi.” Thái Hiên Sinh mặt không chút thay đổi nhìn Hứa Tử Minh, rồi mới gọi cậu đi tới bên bàn ăn, nhìn đồ ăn Vi Khinh Hải đã chuẩn bị, ngồi xuống.

Hứa Tử Minh vừa nghe Thái Hiên Sinh mời mình ăn cơm, đương nhiên “nghĩa bất dung từ” ngồi ở vị trí đầu bàn bắt đầu động đũa. “Tiểu hài tử kia sao không đến ăn cơm?” Cậu vừa ăn cơm vừa mở miệng hỏi.

“Ừm, cậu hỏi Khinh Hải hả. Thân thể cậu ấy có chút không thoải mái.” Thái Hiên Sinh vội vàng trả lời. “Cậu hôm nay tìm tớ là có chuyện gì sao?”

“Ừ, có chuyện báo cho cậu.” Rồi Hứa Tử Minh mới giải thích một chút chuyện lần trước với Thái Hiên Sinh, “Đúng rồi, tớ còn nghe nói Nguyên Sâm ly khai lang tộc.” Người trước đây làm hại Thái Hiên Sinh, muốn đoạt vị Nguyên Sâm đột nhiên không biết làm sao tìm thấy lương tâm, rời khỏi lang tộc cùng một người khác sống cuộc sống riêng tư.

“Vậy sao? Là chuyện tốt mà.” Thái Hiên Sinh nghe xong tin tức của Hứa Tử Minh, gật đầu ý bảo chuyện của Nguyên Sâm có thể có giải quyết, quả thật là một tin tức tốt đối với anh.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, ăn cơm xong Hứa Tử Minh đảm nhận nhiệm vụ thu dọn bàn ăn, còn Thái Hiên Sinh được đi lên lầu nghỉ ngơi.

Bên cạnh tòa nhà này, có một cái hồ nhỏ. Hứa Tử Minh ở chỗ này gặp Vi Khinh Hải ngồi xổm một mình bên hồ, vẻ mặt tràn ngập thương tâm. Không rõ cho nên Hứa Tử Minh lén lút đi qua, ngồi xổm bên người cậu rồi hỏi: “Tiểu tử, hôm nay em làm gì mà không ăn cơm? Muốn tuyệt thực sao?”

Hứa Tử Minh tuy rằng luôn có bộ dáng cà lơ phất phơ, thực ra tâm cậu như gương sáng, cũng nhận thấy được Thái Hiên Sinh cùng tiểu tử này xảy ra chuyện gì đó.


Đối với việc Hứa Tử Minh đột nhiên xuất hiện, Vi Khinh Hải tựa hồ cũng không có cảm giác kỳ quái, chỉ cúi thấp đầu nhìn mặt đất, “Đại thúc, chú đã từng thích ai chưa?”

Thích?! Bị Vi Khinh Hải hỏi như thế, Hứa Tử Minh giật mình liếc mắt nhìn cậu một cái, đứa nhỏ mới hơn mười tuổi đã muốn nói chuyện tình yêu? Bất quá xem bộ dáng thương tâm muốn chết của tên nhóc, chắc là thất tình rồi. Những năm còn đi học tuy rằng cậu chưa thích ai, bất quả thực ra có thầm mến một hai mỹ nữ.

Ra vẻ ho nhẹ một tiếng, Hứa Tử Minh cảm thấy mình nên an ủi trái tim đứa nhỏ này, vỗ vai Vi Khinh Hải một chút, dùng âm thanh ôn nhu khó có được nói: “Không phải là thất tình sao? Đại thúc mang cháu đi chỗ hay ho chơi một chút thì sao?” Hiện tại Hứa Tử Minh rất thích đi mấy nơi yên hoa, nơi đó tiểu mỹ nhân tới nhiều, cảm giác rất thích. Cho nên tốt bụng muốn giới thiệu cho Vi Khinh Hải, chuẩn bị dẫn cậu tới trau dồi kiến thức một phen.

Hứa Tử Minh vừa nói một phen, cái này sao gọi là an ủi nha, rõ ràng chính là hung hăng đâm vào ngực Vi Khinh Hải một đao. “Ô……” Cậu vừa nghe xong lại đột nhiên khóc thành tiếng.

Đem Hứa Tử Minh có lòng làm việc tốt làm cho hoảng sợ, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ này, “Ai nha, thất tình mà thôi không có gì phải khóc. Là đàn ông cũng đừng động cái là khóc chứ!” (Chữ thất tình vang vọng vang vọng, Minh ca, anh thật tàn nhẫn:v)

Ý nói Vi Khinh Hải không phải con trai, mà là bé gái? Cậu hung hăng lườm Hứa Tử Minh một cái, dùng sức đẩy Hứa Tử Minh ôm ấp ra, lấy tay lau khô nước mắt, đứng dậy hừ lạnh một tiếng: “Tôi không nói chuyện với chú! Đúng là nước đổ đầu vịt!” Nói xong không quay đầu chạy về nhà lớn, lưu lại Hứa Tử Minh một mình ngồi nói mát.

Cái gì là cái gì?! Hảo tâm an ủi lại bị cậu ta mắng, Hứa Tử Minh kinh ngạc không hiểu gì ngồi xổm bên hồ nước, nghiêng đầu nghĩ mãi không ra.

TG: Đột nhiên càng viết càng nhiều = = ô.

Vũ: Đã bảo càng ngày edit càng thấy nhiều mà Quân không nghe see???

Quân: Không dài bằng một nữa chương ta edit —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận