Dữ Lang Cộng Vũ

Ngày hôm đó, Tần Phát Huy bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tần Hành Sơn, người bên kia điện thoại đưa ra yêu cầu lập tức gặp mặt, nói có chuyện khẩn cấp muốn nói rõ. Tần Phát Huy nghĩ rằng anh họ có thể là nghe từ chính cha mẹ mình biết được chuyện mình trốn học hơn một tháng trước đó, không do dự đồng ý, hôn môi tạm biệt Thái Hiên Sinh xong, cậu liền một người một (ngựa) xe máy đi đến nhà anh họ.

Đi theo quản gia dẫn đường, Tần Phát Huy đi vào gian phòng khách lớn, ánh vào mắt là hình ảnh anh họ đang ngồi một mình ở ghế sô pha nhìn mình.

“Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?” Tần Phát Huy đem mũ bảo hiểm xe máy đưa cho quản gia, cười tươi đi lại trước mặt Tần Hành Sơn.

“Cuối cùng em cũng tới đây, Phát Huy.” Tần Hành Sơn từ sô pha đứng lên, nhìn chăm chú người em họ đã lâu không gặp này. Xem ra gần đây không tệ, bộ dáng tinh thần sáng láng.

Nhìn Tần Phát Huy ngồi xuống sô pha đối diện, anh tiếp tục mở miệng nói: “Phát Huy, anh nghe cha mẹ em nói em đã trốn học? Có phải thật như vậy không?”

Tần Phát Huy nghe, quả nhiên như mình lường trước. Cúi thấp lấy tay sờ sờ đầu, xấu hổ liếc anh họ một cái, “Đúng là có chuyện này, bất quá hiện tại em đã về trường tiếp tục học.” Nói xong cậu cầm lấy lon nước trên bàn, ba một tiếng mở ra rồi ngửa cổ uống.

Tần Hành Sơn nghe được em họ đã trở về, tự nghĩ rằng thằng nhóc này chỉ là quá ham chơi, đột nhiên tự nhận thức được sai lầm là được rồi. Bất quá anh lại nghe cha mẹ Tần Phát Huy nói Phát Huy đã lâu không về nhà, vẫn tìm khắp nơi không rõ cậu đi đâu, hỏi giảng viên ở trường họ cũng không biết rõ, chỉ biết Tần Phát Huy cũng không có ở ký túc xá trường đại học.


“Vậy đến tột cùng là em hiện đang ở đâu? Có thể nói cho anh không? Cha mẹ em đều rất lo lắng……” Tần Hành Sơn vẫn sợ hãi đứa nhỏ này nếu cứ thay đổi bạn bè, sẽ có thể trở nên hư hỏng, đến lúc đó hậu quả thật không tưởng.

“Em……. Ở nhà một người bạn……” Tần Phát Huy không dám nói chân tướng sự thật với anh họ, sợ đến lúc anh biết được sẽ gây phiền toái cho Hiên Sinh.

Tần Hành Sơn nhận thấy được khi em họ trả lời vấn đề này, ánh mắt trốn tránh, càng thêm khẳng định suy nghĩ trước đó: Đứa nhỏ này nhất định là ở cùng một chỗ với mấy người bạn phá phách hư hỏng!

“Mau nói tên bạn của em cho anh biết, đến lúc đó anh cũng yên tâm nói cho cha mẹ em, để bọn họ yên tâm!” Giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm túc, Tần Hành Sơn đi tới đứng bên người Tần Phát Huy.

Tần Phát Huy cúi thấp đầu lặng yên thật lâu, nội tâm cậu rất mâu thuẫn, cậu không biết có nên nói chuyện kia cho anh họ hay không, nhưng lại cảm thấy chuyện này nói ra sẽ trở nên càng nghiêm trọng. Sau khi lặng yên nửa ngày, cậu mới ngẩng đầu cười với Tần Hành Sơn, “Không có chuyện gì đâu! Anh, em ở nhà bạn rất tốt, anh không cần lo lắng!”

Tuy rằng Tần Hành Sơn vẫn rất cưng chiều người em họ này, nhưng Tần Phát Huy cũng không nguyện ý nói ra người cậu gọi là bạn rốt cuộc là ai, điều này làm cho Tần Hành Sơn càng thêm hoài nghi. “Không được! Hôm nay em nhất định phải nói cho anh biết!”

“Anh…… Aii …… Cũng không còn sớm, em đi trước……” Tần Phát Huy nhìn sắc mặt Tần Hành Sơn trở nên rất khó coi, thầm nghĩ đại sự không ổn, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, xoay người chạy tới cửa lớn, lại bỗng nhiên xuất hiện mấy gã đàn ông mặc quần áo đen ngăn trở đường đi của cậu.


Tần Phát Huy nhìn tình huống này, sâu sắc cảm thấy không ổn, nghĩ rằng hôm nay nhập nhằng không cho anh họ một đáp án là không thể. Cậu bất đắc dĩ quay sang nhìn Tần Hành Sơn cười cười, nói: “Anh, anh muốn em nói, cũng không cần dùng phương pháp này đi?”

Tần Hành Sơn hừ lạnh một tiếng, khoanh hai tay lại, chậm rãi đi tới trước mặt Tần Phát Huy, dùng ánh mắt không bỏ qua nhìn em họ lúc này đang tươi cười, lạnh lùng nói: “Đã sớm biết em không muốn nói, cho nên trước đó đã điều tra một chút, phát hiện sau khi tan học em thường đi đến chỗ rừng rậm ngoại ô kia, trong rừng rậm có một tòa biệt thự, đương nhiên anh không biết ở bên trong rốt cuộc là dạng người nào, nhưng Phát Huy, em cứ chạy loạn khắp nơi như vậy làm cho anh thật không yên lòng. Anh hy vọng em có thể nói thật cho anh biết, trong biệt thự kia đến tột cùng là ai ở?”

“Anh, anh phái người điều tra em?!” Tần Phát Huy vừa nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, phẫn nộ cùng tức giận khó hiểu. “Em là em họ của anh, vì cái gì lại điều tra em? Em giao thiệp với dạng bạn bè nào, căn bản không cần anh tới quản!” Rống lớn với Tần Hành Sơn, lấy tay đẩy Tần Hành Sơn ra, cậu bước nhanh tới cửa lớn, lại bị  mấy người đàn ông quần áo đen vây lại.

“Đúng vậy, quả thật anh có thể mặc kệ em! Nhưng em là em họ anh, Phát Huy. Tuy rằng chúng ta chỉ là quan hệ anh em bà con, nhưng em và anh đều hiểu được mình đều xem người kia là anh em ruột thịt mà đối đãi! Anh không hy vọng em làm sai chuyện gì, không hy vọng sau này em còn chưa ra tới xã hội đã bị người ta bắt giam!” Tần Hành Sơn dùng ánh mắt bảo mấy người bảo vệ của mình trói chặt hai tay Tần Phát Huy, rồi người bảo vệ lấy di động từ trên người Tần Phát Huy đưa cho Tần Hành Sơn.

Tần Phát Huy cười lạnh một tiếng: “Em không cần lòng tốt của anh! Anh hiện tại đối xử với em như thế, sẽ chỉ làm em hận anh hơn!”

Tần Hành Sơn hoàn toàn không nhìn Tần Phát Huy lớn tiếng rống giận, xem xét tin tức trên di động, anh phát hiện Phát Huy thường xuyên gọi tới một dãy số, đưa tới trước mắt em họ hỏi: “Số điện thoại này là của người nào?”

Tần Phát Huy đã giận phát điên, quay đầu mặc kệ.


“Được, em không nói anh liền gọi hỏi!” Tần Hành Sơn thu tay, muốn ấn gọi số điện thoại kia.

“Chậm đã! Em nói! Em nói còn không được sao?” Sợ Tần Hành Sơn gọi điện quấy rầy Thái Hiên Sinh, Tần Phát Huy đành mở miệng ngăn cản anh.

“Được, vậy mau nói số điện thoại này là của ai? Có quan hệ gì với em?”

“Là Thái Hiên Sinh.”

Tần Hành Sơn vừa nghe thấy cái tên quen thuộc này, trên mặt lập tức lộ ra kinh ngạc, “Sao em lại có số điện thoại của cậu ấy? Cậu ấy không phải đã rời khỏi bệnh viện sao?” Nhớ tới chuyện lần đó ra sức đánh Thái Hiên Sinh, trong lòng Tần Hành Sơn tràn ngập hối hận. Tuy rằng Thái Hiên Sinh sai, nhưng cậu ấy và mình dù sao cũng là bạn thân mười mấy năm, Tần Hành Sơn vẫn luyến tiếc vứt bỏ tình bạn này. Cho nên khi anh lại tới bệnh viện tìm Thái Hiên Sinh, từ miệng đồng nghiệp ở bệnh viện của Thái Hiên Sinh biết cậu ấy đã rời khỏi bệnh viện, số điện thoại cũng không còn liên lạc được nữa.

“Ha ha…… Hiện tại quả thật em cùng anh ấy ở cùng một chỗ, hơn nữa em còn muốn nói với anh ––– em thương anh ấy!” Tần Phát Huy không chút giấu giếm nói ra tình yêu của mình với Thái Hiên Sinh, hoàn toàn không để ý những lời này một khi nói ra sẽ khiến cho Tần Hành Sơn bị đả kích bao nhiêu.

Lạch cạch một tiếng, di động thẳng tắp rơi xuống đất dập nát. Sắc mặt Tần Hành Sơn trở nên tái nhợt, anh dùng lực bắt lấy cổ áo em họ, giận không thể át quát cậu: “Cậu ta là nam! Phát Huy, em có nhầm lẫn không?! Em thương cậu ta? Các người hai gã đàn ông còn có thể nói cái gì yêu, cái gì thương sao? Thật sự rất buồn cười!”

Anh không thể lý giải vì cái gì người em họ này lúc trước ác cảm với Thái Hiên Sinh như vậy, đột nhiên ở trước mặt anh nói ra cậu ấy yêu Thái Hiên Sinh, chuyển biến bất thình lình làm cho anh nhất thời không thể tiếp nhận!


Tần Phát Huy đột nhiên cười thành tiếng, làm cho Tần Hành Sơn cảm thấy khó hiểu. Chỉ thấy cậu ngẩng đầu, gắt gao nhìn người anh họ, ngữ khí kiên quyết lặp lại: “Em chính là thương anh ấy, anh quản không nổi!”

Một đấm không chút lưu tình đánh trên mặt Tần Phát Huy, Tần Hành Sơn quả thật không thể tin Thái Hiên Sinh đến tột cùng làm sao đáng giá Tần Phát Huy trả giá như thế, không chút để ý nói với anh họ mình tình yêu của mình với một người đàn ông. Tần Phát Huy có nghĩ tới cha mẹ cậu nếu biết tin này nhất định sẽ thương tâm khổ sở, đứa nhỏ này vì sao lại không hiểu chuyện như vậy?!

“Em điên rồi sao?! Phát Huy?” Tần Hành Sơn hỏi.

“Đúng vậy, em chính là điên rồi, thì như thế nào?” Tần Phát Huy không chút khách khí phản bác.

Lập tức sau đó một đấm, lại một đấm đánh vào trên mặt Tần Phát Huy, Tần Hành Sơn thật hy vọng mấy cú đánh này có thể khiến người em họ này tỉnh lại một chút, anh biết chuyện này nhất định không được để cha mẹ Tần Phát Huy biết, cho nên anh muốn mau chóng tìm cách giải quyết.

“Đưa Tần thiếu gia lên phòng trên lầu hai!” Tần Hành Sơn không có nửa điểm do dự đưa ra mệnh lệnh. Nhìn mặt Tần Phát Huy bị mình đánh sưng phù, anh vừa đau lòng lại bất đắc dĩ.

“Anh họ ––– anh nếu dám nhốt em lại, đừng trách em hận anh!!” Khóe miệng Tần Phát Huy đã bị đánh chảy máu, nhưng bộ dáng vẫn hung ác như trước. Cậu vừa mắng Tần Hành Sơn vừa bất đắc dĩ bị mấy người đàn ông cường tráng lôi lên lầu hai.

Tần Hành Sơn nhìn theo cậu, nghe cậu nói ra lời tàn nhẫn, không khỏi khẽ thở dài một hơi. Phát Huy, đừng trách anh, anh là muốn tốt cho em……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận