Dụ Lang

Thẩm Thất vừa biết được tin liền chạy tới thư phòng Hàn Sâm, nhưng bị Tiền Nhi giữ lại, “Chủ tử, chủ tử, lần trước vương gia xuất chinh người bảo tới ngăn nhưng cũng đâu có cản được, sao lần này lại nghĩ quẩn nữa hả? Bây giờ vương gia đang nghị sự với các tướng sĩ, nếu người xông vào, vậy…” Tiền Nhi hiểu rõ năng lực phá hoại của Thẩm Thất.

Thẩm Thất kéo tay Tiền Nhi ra, “Lần trước là đối phó với Nam Chiếu, nhưng hiện tại là Bắc Hồ! Bắc Hồ!” Trong mắt người Tây Hoa, bọn họ không thể chiến thắng Bắc Hồ, hằng năm vào thời điểm chăn nuôi gia súc, đám Bắc Hồ Nam Hạ ngang nhiên tới cướp bóc. Nhưng chưa từng nghe có bất kì hoàng tử nào phải tự mình xuất chinh, người nào cũng biết đó là chuyện một đi không trở về.

Tiền Nhi mặc kệ những thứ đó, cứ ôm eo Thẩm Thất, “Chủ tử, người cứ nháo như vậy cũng đâu thể làm gì được, thánh chỉ là do hoàng thượng hạ xuống.”

Đôi mắt Thẩm Thất lập tức đỏ ửng, “Tiền Nhi, ngươi nói thử xem có phải do chuyện lần trước, lão sắc quỷ kia quê quá hóa khùng, cho nên mới gây sự với hắn?” Thẩm Thất yên lặng một lúc, sau đó nói: “Ngươi nói đi ta có phải là cái thể loại hồng nhan họa thủy không?”

“Nói bậy, không phải.” Tiền Nhi vội vàng “Phi” một tiếng, chỉ sợ Thẩm Thất suy nghĩ lung tung, khuyên can mãi Thẩm Thất mới đồng ý quay về, còn việc nàng có phải họa thủy hay không, thật đúng là khó nói.

Buổi chiều, Tiền Nhi đã không thể thở nổi, lại nghe thấy Thẩm Thất ầm ĩ trong phòng.

“Ta muốn đi theo chàng.” Thẩm Thất nghiêm mặt, bộ dạng không sợ chết nhìn Hàn Sâm.

“Nàng lại nháo cái gì!” Hàn Sâm cau mày nhìn Thẩm Thất, “Còn chưa đi thu xếp hành lý cho ta.”

“Ta cũng muốn đi.” Thẩm Thất biết nàng không nói lý lẽ, càng không có lý lẽ, nào có đạo lý cho nữ nhân đi theo hành quân đánh giặc.

Hàn Sâm không để ý tới Thẩm Thất, lập tức đi ra ngoài cửa.

“Hàn Sâm.” Thẩm Thất bỗng nhiên quát to: “Nếu chàng không cho ta đi, ta chết cho chàng xem.”

Lúc Hàn Sâm quay đầu, không biết Thẩm Thất lấy từ đâu một thanh kiếm động tác vô cùng xinh đẹp, đặt trên cổ mình. Động tác xinh đẹp tự nhiên thế này, Hàn Sâm nghi ngờ nàng đã luyện tập nhiều lần.

Thanh kiếm dài ba thước, ánh sáng chói mắt người, vừa nhìn đã thấy lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.

Không hiểu sao Thẩm Thất lại thấy quen thuộc với kiếm này, lúc nàng lục lọi trong phòng thì tìm được nó, vừa hay có dịp để dùng, giá quang này quá mức rét lạnh dọa người, cực kì giống cái sắc bén đêm đó nàng thấy trong hoàng cung, Thẩm Thất nghĩ tới liền lạnh run, nhanh chóng vứt ý nghĩ kia qua một bên, nàng không muốn nhớ lại tối hôm ấy nữa.

Hàn Sâm quay đầu tiếp tục đi.

“Này, ta tự tử đó, ta thật sự sẽ tự tử đó…” Giọng Thẩm Thất bắt đầu run rẩy.

“Nàng thật đúng là người phụ nữ đanh đá, một khóc hay nháo ba thắt cổ đều học được hết rồi nhỉ.” Hàn Sâm nhàn rỗi nói một câu.

Thẩm Thất thấy hắn không để ý tới chính mình, chưa dùng hết chiêu đòi tự sát, nước mắt lập tức tuông chảy, ném kiếm trong tay xuống đất, ngồi bệch dưới đất, giống y hệt hài tử không đòi được kẹo liền khóc lóc om sòm.

“Nơi đóng quân, sao có thể mang phụ nữ đi cùng.” Hàn Sâm quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Thất, nói xong lập tức bỏ đi.

Tiền Nhi thầm than trong lòng, nghĩ không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới khuyên được chủ tử đây. Ai ngờ Hàn Sâm vừa mới đi, Tiền Nhi nhìn người sau lưng, sau đó sửng sốt.

Rõ ràng hồi nãy Thẩm Thất khóc vô cùng thê thảm, không hiểu sao bây giờ đã ngừng, hai mắt nhìn về phía Tiền Nhi, “Tiền Nhi, nhanh, đi chuẩn bị đồ cho ta, chỉ cần mang mấy bộ quần áo nam nhân, à… đúng rồi, nhất định phải tìm vài miếng vải buộc ngực lại.”

“Chủ tử, người lại đang định diễn tuồng gì đây?” Tiền Nhi ôm trán thở dài.

“Vương gia đồng ý cho ta đi rồi.” Thẩm Thất vui vẻ nói.

“Đâu có!” Tiền Nhi cảm thấy nếu mình không nghe sai, thì rõ ràng là vương gia thẳng thắn từ chối chủ tử nhà mình mà.

“Nói ngươi ngốc không sai nha. Nếu hắn từ chối ta, tại sao lại nói câu không thể mang phụ nữ đi, đạo lý đó ai chẳng biết? Có thể thấy được trong đó còn có ẩn ý khác. Năm đó Bồ Đề lão tổ gõ đầu Tôn Ngộ Không ba cái là có ý gì?”

Tiền Nhi: “Nô tỳ biết, để bảo Tôn Ngộ Không canh ba đi đến phòng ông ta.” Câu truyện này nàng nghe rất nhiều lần rồi.

“Đúng rồi! Cho nên vương gia nhấn mạnh không thể mang phụ nữ đi cùng, ý tứ khác chính là nam nhân mới có thể đi.”

Tiền Nhi gật đầu.

“Cho nên, hắn đang ám chỉ ta phải giả làm nam nhân.” Thẩm Thất hăng hái nói tiếp: “Đây gọi là tâm linh tương thông.”

Tiền Nhi thật không còn gì để nói.

Có điều Thẩm Thất cảm thấy bản thân nàng thật lợi hại, nàng bỏ lại Tiền Nhi, tự mình mặc quân phục, sau đó xen lẫn trong quân đội Hàn Sâm, vậy mà không ai phát hiện ra, rất có phong thái dũng cảm của “Hoa Mộc Lan cải trang nhập ngũ”.

Mắt thấy ra khỏi thành hai ngày, muốn quay trở về cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Thẩm Thất liền đi tới chỗ ở của Hàn Sâm. Lúc đầu là không dám đến nhận mặt, đành phải nhẫn nhịn đến buổi tối cả đám nam nhân tụ lại vây quanh đống lửa để nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thất dùng thân phận không phải nữ nhân để nghe một đám nam nhân nói chuyện phiếm. Nhưng nghe bọn họ nói cũng thấy thú vị lắm, nên Thẩm Thất mới có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.lqd

Đám nam nhân bình dân này tụ tập lại ngoài việc bàn luận chuyện quốc gia đại sự, tất nhiên trọng tâm là nói đến chuyện nữ nhân.

“Ai, Nguyên soái của chúng ta thật có phúc, nghe nói lấy được vị vương phi xinh đẹp như hoa.”

“Cái gì mà như hoa, nghe nói không khác gì tiên nữ.”

Nói đến đây, Thẩm Thất cũng không biết là mấy người nam nhân này cũng có người tính nết không tốt, giọng nói khó nghe, một người thì len lén lau mồ hôi cười trộm một mình.

Vừa nói đến nữ nhân, thảo luận lập tức trở nên náo nhiệt, có mấy vị thiên tổng chức lớn hơn cũng tham dự vào, “Trước đây nguyên soái của chúng ta còn một vị nữa, tuy nhiên trước khi cưới vào cửa, không hiểu sao lại chết, nhưng nghe người ta nói nàng cũng là một đại mỹ nhân.”

Lúc này tinh thần Thẩm Thất phấn chấn, nàng di chuyển một chút, muốn nghe đến chuyện sau đó. Nào ngờ Thiên tổng kia cũng không biết nhiều, chỉ biết người kia là một đại mỹ nhân, Thẩm Thất nghe xong bốc hỏa, lập tức rời khỏi đội, định lén lút đi tới lều Hàn Sâm.

Ai ngờ chưa tới được bên ngoài lều Hàn Sâ, đã bị người ta bắt được.

“Ngươi lén lút làm gì ở đây?” Binh sĩ tuần tra đêm quát Thẩm Thất.

Thẩm Thất hiểu rõ chuyện này không nên làm quá, lúc này suy nghĩ nên lừa tên kia như thế nào, thì tên tiểu binh nói: “Đi, đi với ta gặp Vương tướng quân.”

Vương tướng quân là ai, hôm qua Thẩm Thất có nghe thấy, nhìn như là đại tướng thủ hạ của Hàn Sâm, nhưng Thẩm Thất không muốn đi gặp hắn, nhưng nếu muốn gặp Hàn Sâm thì có chút phiền toái, một tên tiểu tặc không thể gặp Nguyên soái, cho nên Thẩm Thất nghĩ: “Ta tới từ Bắc Hồ, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Nguyên soái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui