Dụ Lang

Editor: HD

Thẩm Thất không động đậy, bởi vì nàng không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với Hàn Sâm, càng không nói đến việc tức giận. Trong đầu nàng chỉ nghĩ một điều duy nhất đó là, nếu Hàn Sâm phát hiện nàng không phải Dong nhi, hắn sẽ có biểu hiện như thế nào, thật sự là Thẩm Thất không dám nhìn.

Có thể vì ngày hôm nay rất đặc biệt, trời khá tối, hoặc là hắn cực kì muốn gặp người kia, Thẩm Thất không hiểu vì sao Hàn Sâm có thể gọi nàng là “Dong nhi”, bởi vì mọi nơi trong phủ này đều có bóng dáng của nàng ấy sao?

Cuối cùng Thẩm Thất vẫn xoay người lại.

Dưới ánh trăng hiện ra khuôn mặt Thẩm Thất, Thẩm Thất không dám nhìn vẻ mặt của Hàn Sâm, chỉ nghe thấy giọng điệu hắn khôi phục bình thường, thậm chí mang theo chút ấm áp, “Sao còn chưa ngủ?” Không còn kinh hỷ nữa, chỉ có sự dịu dàng dối trá của hắn.

Thẩm Thất hít cái mũi, bước từ trong bóng tối đi ra, bỗng tiến lên ôm cánh tay Hàn Sâm, ngẩng đầu cười nói: “Ta đang đợi chàng.” Xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Hàn Sâm chần chừ một lát, Thẩm Thất có thể nghe thấy tiếng hít thở thả lỏng của hắn, hắn vỗ cánh tay Thẩm Thất, “Đêm nay ta còn có việc phải xử lý.”

Thẩm Thất đá chân vào cây cổ thụ bên cạnh, “Lần nào cũng có chuyện”, sau đó không màn hình tượng ôm chân của mình kêu lên, “Đau đau quá.”

Vậy mà Hàn Sâm lại bật cười, “Đá ngã cổ thụ, ta bắt nàng bồi thường, thật vất vả mới trồng được nó.”

Trước đó nước mắt của Thẩm Thất không thể rơi, thì hiện tại có thể rơi xuống vì chuyện khác, chảy ào ào ra bên ngoài, khóc lóc kể lể nói: “Chàng đau lòng cây cổ thụ.”

“Ừ, từ sau khi nàng trở về, hoa trong phủ này chết không ít đâu.”

Thẩm Thất lau nước mắt, điều này cũng đúng, những lúc Thẩm Thất nổi nóng bởi vì kiêng kị Hàn Sâm, cho nên không dám trút giận lên người khác, chỉ đành hành hạ mấy cây hoa cỏ.

“Ta đưa nàng về phòng.”

“Ai cần chàng đưa đi, ta tự có chân về!” Thẩm Thất kiễng chân, hung hăng cắn một cái thật mạnh lên vai Hàn Sâm, sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Thẩm Thất cắn hắn xong, ngày hôm sau trở lại bình thường tiếp tục quấn lấy Hàn Sâm như mọi khi, bởi vì nàng cảm thấy, nếu thật sự so đo với một người đã chết, vĩnh viễn cũng không thắng được.

Người chiến thắng chính là người sống lâu nhất.

Ngày tháng trôi nhanh như gió, mắt thấy triều đình càng lúc càng khẩn trương, thân thể Huệ Đế ngày càng yếu đi, lần hôn mê gần nhất kéo dài mấy ngày mới tỉnh, nhưng mà Bắc Hồ thừa cơ lão hoàng bệnh nặng, mang toàn bộ lực lượng đến phía nam, lần này không giống quá khứ, người lãnh binh lần này chính là người đã thống nhất các bộ lạc Bắc Hồ, chiến thần Hồ Nỗ Nhĩ.

Tất nhiên Tây Hoa đã trở thành quốc khố của Bắc Hồ.

“Vương gia, người không thể đi.” Trương Tín Chi nhìn Hàn Sâm vẻ mặt không dám tin, đây đang là thời điểm mẫn cảm hắn lại muốn lĩnh binh đi đánh lên phía bắc.

“Tín Chi, nếu như Bắc Hồ xâm phạm phía nam, cho dù ta chiếm được vị trí kia, thì lấy mặt mũi nào để nhìn người trong thiên hạ, làm sao dám gặp liệt tổ liệt tông?” Cuối cùng Hàn Sâm cũng quyết định, cho dù bị mất vị trí kia, hắn vẫn phải bảo vệ Tây Hoa.

“Vương gia.” Trương Tín Chi mở miệng, gọi một tiếng, nhưng không biết phải nói như thế nào, quyết định của Hàn Sâm cũng vì tình vì lý hắn không nói được, nhưng mà, hắn thật sự không cam lòng đánh mất cơ hội tốt này.

“Tín Chi, ngươi thay ta trông coi An Dương, nếu gặp tình huống gì thì báo cho ta là được.” Hàn Sâm cầm tay Trương Tín Chi, “Ta giao nơi này cho ngươi.” Lúc này đây không phải lấy thân phận chủ thượng, mà là tình cảm bằng hữu.

Vừa mới nghe tin Hàn Sâm phải chinh chiến ở Bắc Hồ, Thẩm Thất lập tức nở nụ cười. Tuy rằng cuộc sống chinh chiến rất khổ sở, nhưng nàng cảm thấy những ngày sống bên ngoài, tốt hơn rất nhiều so với kinh thành quỷ quái này.

Thẩm Thất chạy tới trước mặt Hàn Sâm, “Vương gia, ta cũng đi.”

“Nàng đi tới đó xem cái gì.” Hàn Sâm nhíu mày, hắn đang suy nghĩ kế hoạch tác chiến.

“Chàng đã nói đi đâu cũng sẽ mang ta đi cùng.” Thẩm Thất bước lên.

Hàn Sâm liếc mắt nhìn nàng một cái, cho rằng nàng đang nói mê sảng.

“Ta không nói bậy, lần trước, ở… ở… xe ngựa…” Mặt Thẩm Thất đỏ như mông khỉ, nhưng không ngại nói ra.

Hàn Sâm nhíu mày tự hỏi, hắn thật sự có nói câu đó sao?

“Chàng… chàng nói, chỉ cần, chỉ cần ta nói một tiếng…” Thẩm Thất giúp Hàn Sâm nhớ lại, nàng nhớ rõ từng câu hắn nói lúc trong phòng, cho dù là chuyện gì, chỉ cần nàng đưa ra yêu cầu, hắn cũng sẽ đồng ý, hiện tại Thẩm Thất muốn thử nghiệm một chút.

Vẻ mặt Hàn Sâm giống như vừa tỉnh ngộ, “Nhưng lần này vô cùng nguy hiểm, trừ phi…”

“Ta đồng ý, đều nghe lời chàng hết.” Thẩm Thất khoa trương ôm thắt lưng Hàn Sâm, “Chàng muốn ta chết ta cũng đồng ý.”

“Chuyện gì cũng phải nghe lời ta, không được tự tiện hành động.” Hàn Sâm bổ sung.

Cái này thật sự là chuyện nhỏ, không có người cản trở, Thẩm Thất chậm rãi ngẩng đầu, “Sao tự dưng chàng trở nên dễ nói chuyện như vậy?”

Hàn Sâm nhéo hai má Thẩm Thất, “Còn không đi chuẩn bị, sáng mai không chuẩn bị tốt, ta sẽ không dẫn nàng đi, nhớ kỹ quân đội không cho dẫn theo nữ nhân.”

Thẩm Thất hoan hô một tiếng, mới vừa bước ra cửa, chợt nghe Hàn Sâm nói: “Mang nhiều quần áo một chút.”

Hắn đang quan tâm nàng sao? Thẩm Thất chạy lại hôn lên gương mặt hắn một cái, “Chàng thật tốt, ta thật thích chàng.”

Hàn Sâm cười khổ một tiếng.

Không cần nói, ngày hôm sau Trương Tín Chi nhìn thấy Thẩm Thất đi theo quân đội, hắn trợn mắt nhìn.

“Nguyên soái!” Trương Tín Chi không hiểu tại sao Hàn Sâm luôn luôn lý trí lại làm ra chuyện không sáng suốt như vậy.

Lần này Bắc Hồ dốc toàn lực lượng tấn công Tây Hoa, Tây Hoa tất nhiên phải cử toàn binh chi chiến. Binh lực rơi vào tay Hàn Sâm, Huệ Đế cực kì lo lắng. Bọn họ nhiều lần gặp trắc trở, thậm chí không tiếc tiền bạc mua quan viên cùng cung phi được sủng, mới có thể khuyên lão hoàng thượng nhả ra, nhưng đổi lại tất cả người trong Lan Lăng vương phủ đều bị giữ làm con tin, ngay cả con nối dòng duy nhất của Hàn Sâm.

Nếu người khác biết tin Thẩm Thất trốn đi, thật sự không biết kinh thành sẽ xảy ra chuyện xấu gì.

“Nguyên soái, có thể nói chuyện một chút không.” Trương Tín Chi bước lên phía trước.

“Tín Chi, kinh thành giao cho ngươi.” Hàn Sâm không đáp lại lời của Trương Tín Chi.

Thẩm Thất giả nam trang khi sắp bước vào xe ngựa, nàng quay lại vẫy tay với Trương Tín Chi, ánh mắt như trăng rằm nói: “Chờ chúng ta quay lại, sẽ mang cho ngươi một con dê nướng.” Mặc dù Trương Tín Chi là văn nhân, nhưng cực kì thích dùng chủy thủ ăn thịt dê nướng ở quán ăn người Hồ.

Trương Tín Chi mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Có đôi khi biết rõ bốn chữ ‘Hồng nhan họa thủy’, nhưng không tài nào nói ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui