Dụ Lang

(*)Trích Hoàng Hạc Lâu: Mây trắng ngàn năm vẫn thênh thang lưng trời

Editor: Snowflake HD

Lúc Hàn Sâm đang ở nam thư phòng phê duyệt tấu chương, Lí Chương vội vàng hoảng sợ chạy vào, thở hổn hển nói: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn rồi, thiên lao bị cháy.” Bởi vì thiên lao đang giam giữ một phạm nhân quan trọng, cho nên Lí Chương biết sự tình này rất lớn.

Hàn Sâm đặt bút xuống, nhíu mày nói, “Cho người cứu hỏa chưa?”

Đây mới là điểm quan trọng, cũng bởi vì điều này mới khiến cho tổng quản nhiều năm trong cung Lí Chương phải sợ hãi, “Thẩm nương nương đứng một bên ngăn cản, không cho bất kì kẻ nào cứu hỏa.” Cũng không biết vị cô nãi nài này bị bệnh gì.

Hàn Sâm lấy tay xoa trán, thở dài một tiếng nói: “Mặc kệ nàng đi.” Vừa nghe Lí Chương nói xong, Hàn Sâm lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hắn không hiểu tại sao Thẩm Thất lại chọn phương pháp này. Muốn cho Cao Sưởng chết cháy, cũng không cần phải đốt cả thiên lao, việc này chẳng phải nhọc công lại tốn tiền sao.

Hơn nữa hắn không thể ngờ sau khi Thẩm Thất quay về lại muốn giết chết Cao Sưởng như vậy, hắn còn cho rằng Thẩm Thất có thể nghĩ ra biện pháp gì để giày vò Cao Sưởng, thật ra nếu phải tra tấn khiến cho một người sống không bằng chết, Hàn Sâm có ít nhất một trăm phương pháp, nhưng mà không thèm dùng mà thôi, bởi vì hắn muốn để cho Thẩm Thất tự mình làm.

Lí Chương lại không biết trong đầu Hàn Sâm nghĩ gì, chỉ trợn mắt há mồm nhìn, không biết vị Thẩm nương nương này là thần thánh phương nào, đốt cả thiên lao, mà hoàng thượng lại không hề có ý kiến.

“Trẫm vẫn nên đi xem nàng thế nào.” Hàn Sâm bất đắc dĩ đặt bút xuống.

Hàn Sâm mới đi ra ngoài không bao lâu chợt nghe thấy người trên đường gọi “Lân Nhi, Lân Nhi”, còn có tiếng kêu hỗn loạn “Tiểu lang quân, tiểu lang quân” “Sao lại thế này?” Sao lại có người dám náo loạn trong cung.

Lí Chương không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đến khi nhìn thấy người kia chạy đến trước mặt mới hiểu.

“Nhược Hàm, sao nàng lại ở chỗ này?” Hàm Sâm ôm lấy Mai Nhược Hàm đang lảo đão chạy tới, trễ như vậy, cửa cung sắp đóng, nàng vốn dĩ không nên ở lại trong cung.

“Hoàng thượng, hoàng thượng, người có nhìn thấy Lân Nhi không, người có gặp Lân Nhi không?” Mai Nhược Hàm trông có chút điên cuồng, thường ngày nàng yêu thích gọn gàng sạch sẽ, nhưng người trước mắt lại bẩn thỉu, trên quần áo dính lại cây cỏ sau khi ngã xuống đất.

“Không tìm thấy Lân Nhi sao?” Hàn Sâm hỏi lại.

“Phải, La quý phi giữ chúng ta ở lại dùng bữa tối, nhưng tìm thế nào cũng không thấy Lân Nhi, nha đầu hầu hạ hắn cũng không thấy đâu.” Nước mắt Mai Nhược Hàm như hoàng hà vỡ đê.

“Nhất định có thể tìm thấy.” Hàn Sâm ôm vai Mai Nhược Hàm, trong lòng hắn có chút dự cảm không lành. “Lí Chương, ngươi dẫn người đi tìm Lân Nhi với Lỗ quốc phu nhân đi.”

Sau khi dặn dò Lí Chương xong, Hàn Sâm dẫn theo hai thái giám vội vã đi về hướng thiên lao.

Đứng từ đằng xa có thể nhìn thấy ánh lửa bốc lên từ thiên lao, càng lúc càng cháy mạnh, Hàn Sâm vừa tới trước cửa thiên lao liền nhìn thấy bóng lưng Thẩm Thất. Hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lập tức nghe thấy Mai Nhược Hàm khóc lóc la hét như bệnh tâm thần ở phía sau.

“Lân Nhi, Lân Nhi.” Giọng Mai Nhược Hàm tới gần, có thể bởi vì nhìn thấy ánh lửa nên đến. “Nhất định là Lân Nhi ở bên trong, nhất định là Lân Nhi đang ở bên trong.” Mai Nhược Hàm la khóc đòi xông vào.

Hàn Sâm chạy lại ngăn cản nàng, “Nhược Hàm!”

“Hoàng thượng, hoàng thượng, chắc chắn Lân Nhi đang ở trong, ta có thể nghe thấy tiếng hắn gọi mẹ, tất cả khắp nơi trong cung đều tìm hết rồi, đều không có, chỉ còn nơi này, chỉ còn nơi này thôi.” Ánh mắt Mai Nhược Hàm đã sớm mất đi trong suốt, còn lại hoảng loạn và đau khổ.

Mai Nhược Hàm tránh cánh tay Hàn Sâm, bổ nhào dưới chân Thẩm Thất, “Cầu xin cô, cầu xin cô, Lân Nhi chỉ là một đứa trẻ. Nếu cô muốn giết hắn, ta tình nguyện đền mạng cho hắn, cầu xin cô tha cho hắn, tha cho hắn.”

Sắc mặt Thẩm Thất trắng bệch. Có lẽ nàng cũng không thể xác định được việc làm của mình là đúng hay sai, nàng chỉ biết rằng nhà họ Cao tuyệt đối không được lưu lại hậu thế, nếu không sau khi chết, nàng không có mặt mũi đi gặp cha mẹ.

“Hắn đáng chết.” Cánh tay Thẩm Thất run rẩy.

Hàn Sâm hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thất, không nói một lời nào liền xông vào đám lửa, người xung quanh cực kì sốt ruột, mặc kệ hồi nãy Thẩm Thất ngăn cản, liều mạng cứu hỏa. Thẩm Thất ngơ ngác nhìn, nàng không ngờ rằng Hàn Sâm dùng thân thể cao quý của mình để xông vào biển lửa cứu nghịch tử Cao thị.

“Hoàng thượng, hoàng thượng…” La Triệu thị nghe được tin mà đến, hoang mang la khóc.

Chỉ còn một mình Thẩm Thất đứng ngây ngốc, sau khi Hàn Sâm nhảy vào biển lửa, Thẩm Thất có cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ, cảm giác cô độc, giống như nàng vừa biến thành người xấu xa nhất thiên hạ, mỗi người bọn họ đều khinh bỉ, ngay cả nô tỳ thấp hèn, thái giám cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.

Thẩm Thất nắm chặt bàn tay nhìn cửa thiên lao bị bao phủ bởi lửa, mọi người đều lo lắng chờ Hàn Sâm ra ngoài. May mắn thiên lao làm bằng thạch bích, nên tạm thời chưa sụp đổ hoàn toàn.

Khoảng chừng nửa nén hương sau, rốt cuộc nhìn thấy thị vệ cùng Hàn Sâm chạy ra, Hàn Sâm ôm một đứa nhỏ đã ngất xỉu trong ngực, không phải Lân Nhi thì là ai.

“Lân Nhi, Lân Nhi.” Mai Nhược Hàm vội vàng chạy lên đón lấy Lân Nhi, “Lân Nhi đừng sợ, Lân Nhi đừng sợ, nương ở chỗ này, nương ở chỗ này.”

“Mau truyền ngự y.” Hàn Sâm lớn tiếng sai bảo. Đoán chừng Lân Nhi bị khói hun cho hôn mê, trễ một chút thôi có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi Mai Nhược Hàm tiếp nhận Lân Nhi, Hàn Sâm lập tức đi đến trước mặt Thẩm Thất, giáng xuống một bạt tai.

Thẩm Thất bị hắn tát cho một cái, liền lảo đảo ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu đỏ.

“Ngay cả một đứa nhỏ mà nàng cũng xuống tay được!” Hàn Sâm tức giận đến mức ánh mắt đỏ ửng, đây là lần đầu tiên Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm giận như vậy.

Theo lương tâm mà nói, tất nhiên Thẩm Thất không nỡ hạ thủ với một đứa nhỏ vô tội. Nhưng càng nhìn càng thấy đứa nhỏ đó nhìn giống Cao Sưởng, thứ hai là Hàn Sâm sủng ái đứa nhỏ đó quá mức nên khiến cho Thẩm Thất cảm thấy vô cùng chướng mắt, hắn còn đối xử với đứa nhỏ đó tốt hơn cả Tử Sung.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Thất chưa từng bị vũ nhục như vậy, bị người ta tát trước mặt mọi người, huống chi người này còn là Hàn Sâm. Tuy rằng trong lòng Thẩm Thất cảm thấy áy náy, nhưng sau một tát vừa rồi càng khiến cho nàng phản nghịch, nàng chậm rãi đứng lên. “Chẳng lẽ hắn không đáng chết sao? Chẳng lẽ thời điểm phụ thân hắn bức chết cha mẹ ta, cha mẹ ta nên chết sao? Cho dù là một mạng đền một mạng, Cao Sưởng cũng chỉ có một cái, cha nợ con trả, chẳng lẽ không phải sao?” Thẩm Thất lạnh lùng nói, nàng không thèm nhìn Mai Nhược Hàm, đối diện với Hàn Sâm nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất nên trông coi hắn chặt chẽ một chút, Thẩm Thất ta thề với trời quyết không để bất cứ huyết mạch Cao thị nào ở lại hậu thế, nếu không đầu rơi máu chảy.”

Lời thề dứt khoát như vậy, giống như ngày mai sẽ trở thành sự thật. Nói xong những lời này, cả người Thẩm Thất như mất đi hết sức lực, nàng nhanh chóng xoay người đi, mà theo sát nàng chỉ có Tiền Nhi.

“Chủ tử, chủ tử, người làm cái gì vậy, sao lại thề độc như thế?” Tiền Nhi vô cùng lo lắng.

Thẩm Thất ngồi sững sờ trên giường, nàng cũng không biết tại sao lúc đó nàng lại kích động như vậy, dám nói ra những lời quyết liệt, nếu xảy ra một lần nữa, nàng không chắc sẽ còn lá gan đó, chỉ cần nghĩ tới đứa nhỏ la khóc, Thẩm Thất liền biết nàng không đủ nhẫn tâm. Nhưng Hàn Sâm làm như vậy, rõ ràng là đang ép nàng, ép nàng phản kháng.

Nàng vốn là một người yếu lí, vừa nhìn thấy Hàn Sâm ôm đứa nhỏ kia đi ra, nàng lập tức tỉnh ngộ, nhận ra rằng tại sao lúc ấy bản thân mình lại độc ác như vậy. Nhưng mà Hàn Sâm, vì sao Hàn Sâm lại đánh nàng một bạt tai? Thẩm Thất cảm thấy vô cùng ủy khuất, hắn làm tất cả đều vì Mai Nhược Hàm.

Chuyện này nhanh chóng được xử lý, lại là bị cấm túc, lúc Thẩm Thất nhận thánh chỉ, nàng cảm thấy Hàn Sâm không có một chút ý nghĩ mới mẻ nào.

Nhưng Lưu ma ma lại ngồi bên cạnh cười trộm, “Thì ra hoàng thượng vẫn yêu thương nương nương.”

“Sao ngươi lại biết?” Thẩm Thất cong miệng.

“Hoàng thượng là người không giỏi biểu đạt mà thôi, lão nô theo hầu ngài ấy từ nhỏ đến lớn nên rất rõ ràng. Người đừng tưởng hoàng thượng bề ngoài lạnh lùng, nhưng rất trọng tình, nếu không cũng không để cho loại người như Hàn Tố Phương tác oai tác quái trong vương phủ, còn không phải là hoàng thượng đối với vị kia…” Lưu ma ma nói được phân nửa liền ý thức được sai lầm, vội vàng đổi giọng: “Lão nô hồ đồ, không nên nói chuyện này.”

“Hoàng thượng không đành lòng đuổi Hàn Tố Phương đi, nhưng mỗi khi lão nô bị khi dễ, lại âm thầm quan tâm lão nô, tuy rằng chưa từng nói khỏi miệng, người xem hoàng thượng đặc biệt cho lão nô rời Lan Lăng đến kinh thành hầu hạ nương nương sẽ hiểu ngay thôi.”

Hành động này của Hàn Sâm mới gọi là kinh điển của việc mượn đao giết người, hắn không đành lòng xuống tay, liền mượn tính tình kiêu ngạo của Thẩm Thất đi diệt trừ. Bây giờ Thẩm Thất mới hiểu ra, chẳng trách hắn ngàn dặm xa xôi đón Lưu ma ma đến chỗ nàng, hóa ra không phải đau lòng cho mình, mà là đau lòng vì Lưu ma ma.

“Vậy thì có liên quan gì đến việc hắn yêu thương ta đâu?” Thẩm Thất giận nhìn Lưu ma ma một cái.

“Lão nô không dám bình luận chuyện của chủ tử, nhưng quen biết hoàng thượng lâu như vậy lão nô chỉ thấy ngài ấy nổi giận hai lần. Một lần là vì vị kia, cãi nhau với tiên đế, sau đó mất đi thánh sủng, thực ra trước đây tiên đế rất yêu thương hoàng thượng. Lần thứ hai chính là lần này, nhưng cho dù tức giận như vậy, hoàng thượng cũng không trách phạt nương nương, chỉ cấm túc người, nhưng lại không cấm túc hoàng thượng.”

Được Lưu ma ma khuyên giải, tâm trí Thẩm Thất như được khai mở. Với tính tình của Hàn Sâm, hắn sẽ không thích nữ nhân độc ác, mà nàng lại đụng đến tối kỵ của hắn, tất nhiên bị đánh. Huống chi nàng xuống tay với đứa nhỏ, quả thật đáng đánh. Thẩm Thất càng nghĩ càng thấy xấu hổ.

“Hắn còn tức giận đến khi nào?” Thẩm Thất bắt đầu lo lắng suy nghĩ về Hàn Sâm, bản thân nàng cũng tức giận nhưng rất nhanh lại hết, tội gì phải nhẫn nịn để bản thân chịu thiệt.

“Lão nô đã tìm thấy tin tức của y nữ kia, mời bà ta ba ngày nữa đến xem. Nếu lần này nương nương có thể truyền ra tin vui, tất nhiên hoàng thượng sẽ tới.” Lưu ma ma đa mưu túc trí cười.

Thời gian ba ngày nói dài thật sự không dài, rất nhanh đã tới. Thẩm Thất vội vàng cho mời y nữ vào trong cung điện, không nghĩ rằng bà ta lại mang đến tin tức khiến người ta tan nát cõi lòng.

Y nữ kia đi rồi, bốn phía im phăng phắc, ngay cả Tiền Nhi lẫn Lưu ma ma cũng không dám đến gần. Thẩm Thất cứ như vậy ngồi im trên giường.

Bên ngoài trời u ám, một mảnh mây đen sẫm dần dần lan rộng, giống như mây đen muốn cắn nuốt cả bầu trời, bão tuyết vậy mà lại yếu thế hơn.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thái giám truyền chỉ, Thẩm Thất đang hoảng hốt được người khác đỡ quỳ xuống đất tiếp chỉ.

“Cung đình của trẫm ngày càng phát triển, phần nào dựa vào các ái khanh, nay ban danh hào cùng với vinh quang. Xét thấy Thất nữ của Thẩm thị, được nuôi dạy xuất sắc hơn người, cát tường trung trinh đức hạnh một đời, tính tình hiếu thuận dè dặt, ôn nhu dịu dàng, nay sắc phong làm Hoàng quý phi. Ngươi hãy lấy đức tính cần kiệm mà giúp cho cung đình, làm cho lễ nghi vĩnh viễn trường lưu, khâm thử.”

Hoa triều chưa từng có nhất phẩm Hoàng quý phi, đây là vị trí Hàn Sâm đặc biệt chuẩn bị Thẩm Thất, cao hơn tất cả chúng phi, nhưng hoàn toàn không phải chính cung. Thẩm Thất chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng cũng thấy kết quả, đây là cái mà hắn gọi là đại lễ sao? Thất đúng là chịu không nổi.

“Chúc mừng Hoàng quý phi, chúc mừng Hoàng quý phi.” Thái giám truyền chỉ còn đang trông đợi nhận tiền thưởng từ chỗ Thẩm Thất, việc này là đại hỷ nha.

Thái giám nâng thánh chỉ tới, chờ Thẩm Thất tiếp nhận, nhưng thật lâu sau cũng không thấy Thẩm Thất động đậy, hắn đành phải nhẹ giọng nói: “Hoàng quý phi nương nương, xin người mau tiếp chỉ.”

Thẩm Thất ngẩng đầu, nhìn khoảng không phía trên, cũng không tạ ơn lĩnh chỉ, chậm rãi đứng lên, cầm lấy thánh chỉ trong tay thái giám, ném vào trong lò sưởi, mắt chứng kiến nó hóa thành tro tàn.

Mỗi người ở đây đều hít một hơi thật sâu, đốt thánh chỉ, chẳng phải là tội đại bất kính tru di cửu tộc sao.

Còn bộ dạng của Thẩm Thất rất bình tĩnh, yên lặng đứng bên cửa sổ.

Ầm ĩ xung quanh mình biến mất, Tiền Nhi nhìn Thẩm Thất muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không dám mở miệng.

“Nói đi, dù sao cũng không có việc gì.” Thẩm Thất thản nhiên cười, an ủi tâm hồn Tiền Nhi.

“Hoàng thượng hạ chỉ truy phong Liễu thị là Hiếu Thuần hoàng hậu.” Liễu thị này, chính là Liễu Dong, trong đáy lòng Hàn Sâm cũng chỉ có một mình nữ tử kia.

Thẩm Thất nghe xong không nói gì hết, Tiền Nhi nhìn một bên mặt nàng, chỉ cảm thấy da thịt trắng hồng của nàng khác với ngày thường, hôm nay da Thẩm Thất trắng hơn bình thường, trắng trẻo trong suốt, không giống người còn sống.

“Chủ tử…” Tiền Nhi cực kì lo lắng cho Thẩm Thất, thái độ bình tĩnh này, không giống chủ tủ nàng gì hết. Nếu là ngày trước chủ tủ của nàng phải tức giận đến mức giậm chân, sau đó chạy đi tìm hoàng thượng, nên chạy ra ngoài tìm tuyết ăn, phải giải quyết ức chế bực bội trong lòng, đó mới là chủ tử của nàng.

Không phải nữ tử bình tĩnh như nước ở trước mặt.

“Nương nương, hoàng thượng mời người tới nam thư phòng.” Lưu ma ma thấp giọng nói.

“Ừ, giúp ta thay quần áo.” Thẩm Thất đi vào trong phòng, căn dặn Tiền Nhi: “Lấy bộ đồ lụa xanh nhạt ra giúp ta.”

Tiền Nhi ngạc nhiên, “Chủ tử, hiện tại trời rất lạnh.” Giờ là mùa đông chứ không phải mùa thu, mặc đồ lụa mỏng chẳng phải sẽ bị lạnh chết sao.

“Bảo ngươi lấy thì cứ lấy đi, mặc áo khoác lông hồ ly bên ngoài là được rồi. Mùa đông mặc nhiều đồ như vậy, chẳng đẹp chút nào.”

Lúc này Tiền Nhi mới yên tâm, nếu chủ tử còn quan tâm đẹp xấu, thì không còn vấn đề gì nữa, sau đó lại giúp Thẩm Thất cẩn thận tô son thoa phấn, hy vọng lần này hoàng thượng sẽ thủ hạ lưu tình, cho dù một cung nữ như Tiền Nhi cũng biết Thẩm Thất thật sự đã phạm đại tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui