Du Long Tùy Nguyệt

Công Tôn vừa nghe đã cảm thấy rất khó chịu, Triệu Phổ người này coi trọng nhất chính là tình nghĩa huynh đệ, không ngờ lại bị huynh đệ tốt nhất bán đứng? Sau đó lại đổi về một kiếm xuyên tim, thảo nào người lòng dạ rộng rãi như vậy lại muốn trở mặt.

“Ngươi thật sự muốn nghe?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.

“Thôi.” Công Tôn lắc đầu nói, “Nói ra ngươi mất hứng, ta cũng không muốn nghe nữa.”

Triệu Phổ có chút giật mình, nhìn Công Tôn, “Thật không hỏi sao?”

Công Tôn nhướng mi một cái, nói, “Nói đơn giản một chút chính là người nọ chẳng biết liêm sỉ không có chữ tín, đê tiện hạ lưu, cho nên ngươi không để ý tới hắn đáng đời hắn.”

Triệu Phổ nhìn Công Tôn một hồi, sau đó cười ha ha, gật đầu, “Nói rất hay!”

Nhờ mấy câu xoa dịu của Công Tôn, Triệu Phổ cũng vui vẻ lên, cùng y chậm rãi đi về phía trước, tìm Trầm Hữu Tường ở hiệu thuốc Từ Tế.

“Hiệu thuốc Từ Tế này cũng kỳ lạ a.” Công Tôn hiếm khi ra ngoài mà trong lòng không bế theo Tiểu Tứ Tử mập mạp, cho nên vung vẫy tay rất là tự tại, vừa nói, “Sao lại mở hiệu thuốc ở nơi xa như vậy, ở đây là thâm sơn cùng cốc, sẽ có người đến sao?”

Triệu Phổ cười, “Một hồi nữa ngươi hỏi ông ta đi.”

Công Tôn đảo mắt nhìn Triệu Phổ, thấy trên mặt hắn không có nét ủ rũ như ban nãy, nhưng vẫn là cười miễn cưỡng, liền nhịn không được mà nhíu mày, nhấc chân nhẹ nhàng đạp hắn một cước.

Triệu Phổ nhìn y, “Gì vậy?”

“Ta hỏi ngươi mới phải!” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Tại sao bất an? Ta lại không đắc tội với ngươi, đừng nghĩ đến những kẻ không liên quan.”

Triệu Phổ cong khóe miệng, cười hỏi, “Sao hả thư ngốc? Ghen a?”

“A.” Công Tôn lườm hắn, “Nghĩ hay quá.”

Triệu Phổ vươn tay khoác vai y, nói, “Thường ngày ta đều ghen vì ngươi, ngươi không thể ăn dấm chua một lần vì ta sao?”

Công Tôn dùng khóe mắt nhìn hắn, đang ầm ĩ, đột nhiên Triệu Phổ khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn phía trước.

“Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ nhún nhún vai, còn chưa nói gì thì thấy trong rừng cây phía trước, có một nhóm người chạy ra, những người này mặc y phục rách nát, cầm trong tay những thanh đao dài rỉ sét, từng người đều hung thần ác sát.

Công Tôn sửng sốt, nhìn Triệu Phổ, “Những người này làm gì?”

Triệu Phổ giơ tay sờ sờ cằm, nói, “Phỏng chừng là đánh cướp đi.”

“Các ngươi muốn đi đâu?” Những người chặn đường lên tiếng, “Đằng trước là thôn của chúng ta, không cho người ngoài tiến vào!”

Nghe bọn họ nói, Công Tôn và Triệu Phổ sửng sốt một chút.

Công Tôn nhỏ giọng nói với Triệu Phổ, “Ta còn tưởng bọn họ sẽ nói núi này là ta khai, cây này là ta trồng nữa.”

Triệu Phổ đột nhiên nở nụ cười, tiến tới hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, hôm nay ngươi đặc biệt khiến người thích, là muốn chọc ta vui sao?”

Trên mặt Công Tôn hơi ửng hồng, giơ tay nắm cổ tay Triệu Phổ bắt mạch, “Ngươi có phải mụ mị rồi không? Nằm mơ giữa ban ngày!”


Triệu Phổ bị y cầm lấy cổ tay, mỉm cười, “Đúng rồi thư ngốc, cứ như vậy, ngươi muốn làm ta vui vẻ, chịu nhận hay không cũng chả sao… ‘Làm’ thì quan trọng hơn.”

Tai Công Tôn ửng đỏ, hung hăng liếc Triệu Phổ lưu manh, Triệu Phổ cười xấu xa.

Mà những thôn dân đang cản đường, thấy hai người không tiến không lui, hỏi cũng chẳng đáp, còn mắt đi mày lại, đều có chút hoang mang.

“Uy!”

Có một thôn dân ồn ào, “Phía trước không có đường đi, các ngươi đi chỗ khác! Không được tiến tới!”

Triệu Phổ nhìn Công Tôn.

Công Tôn có chút thắc mắc, “Sao lại không có đường? Phía trước hẳn là có hiệu thuốc Từ Tế chứ?”

Công Tôn vừa thốt lên, sắc mặt các thôn dân này liền khó coi, hét lên, “Hiệu thuốc Từ Tế đã mất, dọn đi rồi!”

“Dọn đi rồi?” Công Tôn hỏi, “Dọn đi nơi nào?”

“Chuyện này ngươi đừng quản!” Thôn dân rất khó gần, hét lên, “Nhìn các ngươi nhân mô cẩu dạng, khẳng định là kẻ có tiền, trong thành Tùng Giang phủ có rất nhiều hiệu thuốc, các ngươi tới đó mua đi, đừng tới nơi này!”

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, “Xem ra có chút kỳ quặc a.”

Triệu Phổ hỏi mấy người kia, “Các ngươi là có ý định ngăn cản chúng ta, không cho vào thôn đến hiệu thuốc Từ Tế?

Các thôn dân không nói lời nào, vẫn ngăn cản lối đi.

“Sao các ngươi lại ăn mặc rách rưới như vậy a?” Công Tôn đột nhiên hỏi, “Theo ta được biết Tùng Giang phủ là nơi trù phú, mười dặm tám hương (hương = thôn làng) không có thôn dân nào nghèo khó như vậy, hay là các ngươi căn bản không phải thôn dân?”

“Quản chúng ta là ai?” Mấy người kia ồn ào, “Dù sao, các ngươi đừng hòng tiến đến!”

Công Tôn nhíu nhíu mày, đám thôn dân này thật không nói lý lẽ.

“Hôm nay tìm Trầm Hữu Tưởng ở hiệu thuốc Từ Tế có việc, các ngươi tránh ra, ta không muốn đả thương người.” Triệu Phổ nói, dẫn Công Tôn đi vào trong.

“Chậm đã!” Các thôn dân kia vội vàng ngăn trước hai người, nói, “Các ngươi đừng xằng bậy, lát nữa đừng nói chúng ta lấy nhiều đánh ít!”

Còn chưa nói dứt lời thì thấy Triệu Phổ giơ tay, nhẹ nhàng vung lên, hắn cũng lười cử động, những thôn dân này vừa nhìn thì thấy là tay không trói già không chặt, hắn cũng không muốn ra tay lỡ không cẩn thận sẽ đánh chết vài người.

Theo động tác vung tay của hắn, Giả Ảnh và Tử Ảnh đi lên, linh hoạt đánh một trận khiến các thôn dân này lăn lộn trên mặt đất, sau đó trói chặt.

Các thôn dân kêu ai ái, Triệu Phổ đi đến hỏi, “Tại sao các ngươi không cho chúng ta vào thôn?’

Các thôn dân bị bắt được, còn ngoan cố nghểnh cổ, “Các ngươi là lũ điên rồ, muốn hại Trầm đại phu, Trầm đại phu là Bồ Tát sống!”

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi hắn, “Ngươi nói cái gì? Ai nói muốn hại Trầm đại phu? Chúng ta chỉ muốn hỏi ông ta vài chuyện.”

Các thôn dân liếc mắt nhìn nhau, nhìn bọn Triệu Phổ, “Các ngươi không phải đồng bọn của đám người hôm qua a?”

Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Hôm qua?”


“Chính là bọn du côn hôm qua chạy ào vào trong thôn muốn bắt Trầm đại phu, may là chúng ta phát hiện sớm, bảo hộ được Trầm đại phu, vì vậy chúng ta còn có rất nhiều người bị thương!”

“Hôm qua có người bắt Trầm Hữu Tường?” Công Tôn nhíu mày, “Là ai?”

“Chính là du côn, hẳn là làm thuê cho kẻ khác, bị chúng ta đánh chạy, còn ồn ào uy hiếp Trầm đại phu nữa!” Các thôn dân đang nói, Tử Ảnh và Giả Ảnh đã được Triệu Phổ ra lệnh giải khai dây thừng đang trói bọn họ.

“Sao bọn chúng lại uy hiếp Trầm Hữu Tường?” Công Tôn hỏi.

“Nói cái gì mà, bảo ông ấy đừng nói lung tung, nếu không cẩn thận mạng già đại loại vậy.” Thôn dân lắc đầu, “Dù sao cũng bị chúng ta đánh chạy, chúng ta sợ bọn họ trở lại, bèn tới chỗ này canh gác, bảo hộ Trầm đại phu.”

Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Mấy người các ngươi, không phải thôn dân bản địa à? Rốt cuộc là đang làm gì? Tại sao khốn cùng như vậy?”

“Không nói gạt ngươi.” Một thôn dân dẫn đầu nói, “Chúng ta nguyên bản đều là trẻ bị bỏ rơi, trẻ ăn mày, có một số là đạo tặc giết người cướp của được thả ra, còn có vài người chiếm sơn vi vương… nói chung là những người không được chào đón ở nơi tốt. Vốn đã đến đường cùng, nhờ có Trầm đại phu thương cảm chúng ta, thu lưu tới nơi gần nhà ông, mọi người bán dược liệu duy sinh, tuy rằng trải qua ngày ngày kham khổ, nhưng cũng không khốn khó như xưa, Trầm đại phu là đại ân nhân của chúng ta, ai dám động vào ông, thì trước hết hãy giết chúng ta!”

“Đúng đúng!”

Các thôn dân cùng kêu lên phụ họa, Triệu Phổ và Công Tôn đều có chút ngoài ý muốn, không ngờ, Trầm Hữu Tường này là một người cực kỳ tốt bụng a.

“Các ngươi dẫn chúng ta vào thôn tìm ông ấy.” Triệu Phổ nói, “Chúng ta là người của quan phủ, biết có người muốn hại ông.”

Các thôn dân vừa nghe là quan phủ, lập tức đi trước dẫn đường, Công Tôn Triệu Phổ tiến vào thôn trang, đi gặp đại phu hảo tâm Trầm Hữu Tường.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử, cùng nhau đi tới phía tây, đi tìm Hồng tài chủ kia.

“Nhắc cũng lạ a.” Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, “Hảo hảo một tài chủ, tại sao lại ở ngoại ô?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Đừng nói, địa phương đó thực sự rất hẻo lánh.”

Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay của Triển Chiêu, hai tay ôm Triển Chiêu, nhưng mắt lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thấy tiểu gia hỏa híp mắt nhìn mình, liền hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, không nói lời nào.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, không biết tiểu gia hỏa này đang suy nghĩ cái gì đây, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, muốn nói gì?”

Tiểu Tứ Tử vươn tay ôm Triển Chiêu, tiến đến bên tai Triển Chiêu cúi đầu thì thào thì thào nói một lèo, còn dùng tay che miệng không cho Bạch Ngọc Đường nghe được.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tại sao lại thần thần bí bí? Nói hắn sao?

Triển Chiêu nghe xong cười ha ha, vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cũng cười hì hì.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường tràn đầy hiếu kỳ, tiểu gia hỏa này phát hiện gì rồi, sao lại rỉ tai với Triển Chiêu?

.


Lại đi đến phía trước một đoạn, Triển Chiêu đi đến ven đường mua kẹo hồ lô cho Tiểu Tứ Tử, giao bé cho Bạch Ngọc Đường bế.

Bạch Ngọc Đường vươn tay tiếp nhận, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn chằm chằm mặt mình soi mói.

Bạch Ngọc Đường bị bé nhìn đến cột sống cũng rờn rợn, vươn tay sờ sờ mặt, khó hiểu nhìn bé, “Tiểu Tứ Tử, gì vậy?”

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Mễ.” (bé định nói là “không” nhưng lại nhầm, “không” từ hán việt là [một], đọc gần giống [mễ] là hạt gạo nói chung)

“Mễ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, mễ gì a? Đại mễ (gạo) hay là nhu mễ (nếp)?

Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhéo Thạch Đầu đang mang vẻ mặt hạnh phúc khi được kẹp giữa bé và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu quay lại, đưa cho Tiểu Tứ Tử một xâu kẹo hồ lô, cau mày nói với Bạch Ngọc Đường, “Ta vừa mua kẹo hồ lô nghe được một tin tức, ngươi đoán xem?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, mắt thấy Tiểu Tứ Tử đút một viên kẹo hồ lô vào miệng Thạch Đầu, Thạch Đầu ăn đến mỹ mãn, nhưng vụn đường đỏ trực tiếp rơi xuống vạt áo trắng như tuyết của hắn, Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, vươn tay nắm Thạch Đầu, nhấc lên giao cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử có chút bất đắc dĩ tiếp lấy Thạch Đầu đang chi chi kêu, xoa đầu nó.

“Nói cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nói là hôm qua Hồng tài chủ đột phát ác tật (bệnh hiểm nghèo), đã qua đời.” Triển Chiêu trả lời.

Bạch Ngọc Đường vừa nghe, giật mình, “Cái gì?”

“Ân.” Triển Chiêu bật cười, “Mất ngay ngày hôm qua, sáng sớm còn khỏe mạnh, buổi chiều đột nhiên não phong, nằm xuống rồi qua đời.”

Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút hoài nghi, “Trùng hợp như vậy?”

Triển Chiêu gật đầu, “Có người nói là bởi vì tuổi tác rất cao, thường ngày thân thể vẫn tốt.”

Bạch Ngọc Đường lại càng không tin, “Vậy càng trùng hợp.”

“Ai.” Lúc này có vài thôn dân gần đó cũng nghe được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đàm luận về Hồng tài chủ, bèn chen vào nói, “Hồng tài chủ là người tốt, sửa cầu sửa đường ăn chay niệm phật, không ngờ lại không thoát được một kiếp này.”

“Ăn chay mị?” Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu nhéo má bé, “Mị mị thì sao?”

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ miệng mình, chỉ thấy còn nhai kẹo, sơn tra hơi chua nha.

(Mị 咩 là tiếng dê kêu, Tiểu Tứ Tử định hỏi là “Ăn chay sao?”, nhưng ngậm kẹo nên phát âm không rõ)

“Đúng vậy.” Có vài phụ nhân thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất tuấn mỹ, Tiểu Tứ Tử lại đặc biệt khả ái, bèn chủ động đi tới tiếp lời, “Hồng đại tài chủ rất tốt… Nghe nói a, ông ấy đột nhiên phát tác não phong, té ngã ngay trên giường, chết ngay khi đang ngủ, không có gì thống khổ. Ông ấy đã lớn tuổi, cũng coi như thọ chung chính tẩm (hai tay buông xuôi, an tâm nhắm mắt).”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe thôn dân thất chủy bát thiệt, cảm thấy sự tình quá cổ quái, tại sao lại trùng hợp như vậy? Hồng tài chủ kia chết ngay khi bọn họ tìm đến?

Hai người ôm Tiểu Tứ Tử tiếp tục đi đến phía trước, Triển Chiêu nói thầm, “Não phong chính là trúng gió à?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử nhai kẹo hồ lô gật đầu, nói, “Hồng Hồng kia, bao nhiêu tuổi nha?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Triển Chiêu nói, “Tuổi không nhỏ… Chắc cỡ sáu bảy mươi tuổi.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tuổi này rất dễ bị trúng gió, nhưng mà ông ấy không giống nha.”

“Là sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi bé.


“Ông ấy không phải không ăn thịt sao?” Tiểu Tứ Tử nói, “Người kiêng cữ không dễ bị trúng gió.”

“Thật không?” Triển Chiêu giật mình.

“Ân, cũng có ngoại lệ.” Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “… Nhưng vừa nãy bọn họ nói, đột nhiên trúng gió là sai rồi.”

“Nga?” Triển Chiêu thắc mắc, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Sai chỗ nào?”

“Lão nhân gia trừ phi là đột nhiên ngã quỵ, như vậy sẽ mễ (không) có dấu hiệu mà đột nhiên trúng gió.” Tiểu Tứ Tử chẹp chẹp lưỡi, đem viên kẹo cuối cùng nhét vào miệng Thạch Đầu, nói, “Còn nữa a, trước khi trúng gió hẳn là khó chịu, chóng mặt, đau đầu, thân thể tê dại, mệt rã rời thật lâu, làm gì có trúng gió rồi lập tức ngủ thì chết đi?”

“Cũng có thể là bởi vì đột nhiên ngã quỵ, thôn dân không biết chi tiết?” Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Tứ Tử dẩu dẩu mỏ, “Như vậy sau khi chết sẽ bị chảy máu, cái mũi lỗ tai đều sẽ có máu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lời đồn này có chút không ổn.

“Miêu Nhi, kỳ lạ!” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, “Chúng ta tốt nhất là hãy đi xem thi thể.”

“Tiểu Tứ Tử, sau khi thấy được thi thể, ngươi có thể nhìn ra ông ta chết như thế nào không?” Triển Chiêu hỏi, “Hoặc nhìn xem ông ta có phải chết vì trúng gió hay không.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt suy nghĩ một chút, “Cái sau thì cũng được, cái trước thì không chắc.”

Bạch Ngọc Đường bước nhanh chân hơn, “Đi xem trước đi.”

“Ai, để bé con nhìn thi thể được không?” Triển Chiêu đuổi theo, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, xem người chết có sợ không?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Người chết có gì phải sợ đâu nha? Lại không cắn người, trừ phi là quỷ quỷ.”

“Không có thứ đó!” Triển Chiêu sợ Tiểu Tứ Tử suy nghĩ lung tung sẽ bị sợ, vội nói, “Quỷ đều sợ Bao đại nhân, Bao đại nhân đang ở Tùng Giang phủ mà, yêu ma quỷ quái trong vòng trăm dặm xung quanh cũng không dám đi ra đâu!”

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên nghe cách nói này, sau khi gật đầu, đột nhiên phì một tiếng nở nụ cười.

Bạch Ngọc Đường hỏi bé, “Cười cái gì?”

Tiểu Tứ Tử tiến tới, tại bên tai Bạch Ngọc Đường, cúi đầu thì thào thì thào.

Triển Chiêu không nghe được, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cười ha ha, trong lòng càng thêm nghi hoặc… Có bí mật gì gạt mình?



Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau đi vào thôn, xa xa đã có thể thấy đồng ruộng phì nhiêu và phòng xá, tuy rằng tương đối đơn sơ, nhưng cảm giác khá ấm áp.

Công Tôn cúi đầu, cau mày suy nghĩ, Triệu Phổ cho rằng y lo lắng Tiểu Tứ Tử, bèn nói, “Yên tâm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sẽ chiếu cố nó thật tốt.”

“Ách…” Công Tôn sửng sốt, đột nhiên nghiêm túc nói, “Chuyện này thì không lo, Tiểu Tứ Tử gần đây đã rất giống một tiểu phôi đản rồi!”

“A?” Triệu Phổ khó hiểu.

Công Tôn vuốt cằm, nói, “Trước đây ta vẫn cho rằng nó là một tiểu ngốc tử, nên mong nó được như người thường một chút, nhưng không ngờ, Tiểu Tứ Tử cũng không biết bị ai trong các ngươi ảnh hưởng, bây giờ toàn là suy nghĩ hư hỏng.” Nói, Công Tôn còn không quên trừng mắt liếc Triệu Phổ, “Hơn phân nửa đều là tại ngươi!”

Triệu Phổ rất vô tội, vừa định thanh minh vài tiếng, lại nghe những thôn dân đằng trước hô hoán như phát rồ.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ nông trại xa nhất cuồn cuộn khói đặc.

Các thôn dân hô Trầm đại phu rồi tiến lên, Triệu Phổ cau mày, thả người nhảy tới bên ngoài đám cháy, trực tiếp vọt vào.

“Triệu Phổ!” Công Tôn hốt hoảng, Tử Ảnh kéo y đến một bên chờ, Giả Ảnh thả người nhảy theo vào đám cháy… Chỉ chốc lát sau, Triệu Phổ cõng một lão nhân, Giả Ảnh ôm một thiếu niên vọt ra, Công Tôn vội vàng tiến lên, bắt mạch cho hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận