Du Long Tùy Nguyệt

Người Tây Hạ hiển nhiên là vì khiêu khích võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên mà đến, nhưng lần này tới có chút đột nhiên, khiến bọn Triệu Phổ trong nhất thời không đoán được gì, đến tột cùng là xuất phát từ mục đích gì?

Lại ngồi một hồi, Triển Chiêu nhìn ra chút môn đạo, nói với mọi người, “Các ngươi nhìn kỹ, rất nhiều đại môn phái của võ lâm Trung Nguyên, đều phái người ở bên ngoài quan sát, tựa hồ có hoạt động lớn nào đó.”

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày gật đầu, “Không dưới mười môn phái, mà còn là đại phái hơn ngàn người, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Triệu Phổ đối với môn phái võ lâm gì đó không có khái niệm, bất quá nghe nhân số, một vạn cao thủ cộng lại, quả thật cũng đủ hưng khởi một phen sóng gió.

Hắn lại nhìn xuống một chút, liếc mắt nhìn thấy chút khang khác, bèn nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Ô a.”

“Chuyện gì vậy?” Công Tôn nhìn hắn.

“Không chỉ người Tây Hạ a, Liêu quốc, Hồi Hột tộc, Đại Lý, ngay cả tiểu tộc Tây Nam, tựa hồ đều phái người đến.” Triệu Phổ chỉ cho mọi người thấy.

Bọn họ nhìn xuống phía dưới, phát hiện y phục ăn vận đều có khác biệt.

“Đây là muốn mở anh hùng đại hội a, hay là muốn mở võ lâm đại hội?” Triển Chiêu kinh ngạc hỏi Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, “Không biết a, ta chưa từng nghe chút tin tức nào cả.”

“Nhiều người như vậy sẽ không là vô duyên vô cớ tới chứ? Chẳng lẽ là có người triệu tập?” Công Tôn hỏi.

“Vừa nãy lão đầu lưu lại chữ ‘Tào’ kia…” Triển Chiêu trầm ngâm một hồi, hỏi, “Chẳng lẽ là bởi vì oan án của Tào bang, bọn họ mới tụ tập tới cùng nhau?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Tìm người hỏi một chút sẽ biết.” Nói rồi đứng dậy.

Triển Chiêu cũng theo ra ngoài.

Công Tôn thấy hai người rời đi, liền hỏi Triệu Phổ, “Bọn họ…”

“Để bọn họ đi đi, người giang hồ tự nhiên có phương pháp của người giang hồ.” Triệu Phổ cười cười, cầm lấy một củ lạc bóc vỏ, đưa cho Tiểu Tứ Tử trong lòng, Tiểu Tứ Tử theo thói quen mở củ lạc ra, phân nửa đút vào miệng, phân nửa khác thì cho Thạch Đầu, một lớn một nhỏ nhóp nhép nhai, cười tủm tỉm đối mặt.

Triệu Phổ gật đầu, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, thói quen này tốt lắm, có thứ tốt, lưu một nửa cho mình, còn một nửa thì cho bằng hữu.”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhéo nhéo Thạch Đầu, “Tiểu Tứ Tử thích Thạch Đầu nhất, còn thích hơn Tiểu Lương Tử nữa, thích gấp trăm lần!”

Thạch Đầu chi chi kêu.

Công Tôn giờ mới nhớ tới, hỏi Triệu Phổ, “Đúng rồi, Tiểu Lương Tử đi đâu vậy? Mấy ngày nay không thấy, nó không nhớ Tiểu Tứ Tử sao?”

“Hừ!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt mất hứng.

Triệu Phổ nói, “Nga, ta bảo nó mấy ngày nay luyện cơ bản công, nó luyện công phu cũng hơi nhiều chút, thắng tại điều kiện tốt, có điều hiện tại vào độ tuổi này mỗi ngày cùng Tiểu Tứ Tử quấn quýt lấy nhau quá đáng tiếc. Lô đại tẩu giúp ta trông coi nó, lần này nó khổ luyện mỗi ngày, phỏng chừng đợi chúng ta xử lý xong mọi chuyện, cơ bản công của nó cũng luyện được, đến lúc đó dạy công phu rất dễ…”

Triệu Phổ nói còn chưa dứt, thì thấy Tiểu Tứ Tử vẻ mặt ai oán nhìn mình, như vậy là hỏi —— Cái gì gọi là cùng Tiểu Tứ Tử quấn quýt lấy nhau? Tiểu Tứ Tử không có làm chuyện nghiêm chỉnh sao chứ?

“Ách…” Triệu Phổ vươn tay nhéo mặt Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi chỉ cần phụ trách khả ái là được rồi, chuyện khác đều giao cho Tiểu Lương Tử, sau này nó phụ trách chiếu cố ngươi.”

Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, “Thật sao?”

“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, “Đây là tự Tiểu Lương Tử nói đó, nó muốn sau này chiếu cố ngươi suốt cả đời, cho nên bây giờ nhất định phải chăm chỉ khổ luyện a.”

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, không tức giận Tiêu Lương như vậy nữa, suy nghĩ suy nghĩ, một hồi mang theo thức ăn, đi thăm Tiểu Lương Tử là được rồi.


.

Chưa qua bao lâu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã trở về.

Triệu Phổ và Công Tôn thấy thần sắc của hai người, liền liếc mắt nhìn nhau —— Xem ra có chút không ổn a.

“Thế nào?”

Hai người vừa ngồi xuống, Công Tôn liền hỏi.

Triển Chiêu hạ giọng nói với mọi người, “Không phải chủ động tới, đều là bị ép!”

“Là sao?” Triệu Phổ thắc mắc.

“Các đại môn phái đều có thứ trọng yếu bị mất!” Bạch Ngọc Đường nói, “Có vài môn phái là thiếu trang chủ, có vài nơi là trấn bang chi bảo, cũng có vài nơi là võ công bí tịch… Nói chung, chính là bị nhân sĩ bất minh trộm đi, muốn lấy lại, mấy ng

ày nay tới Tùng Giang phủ một chuyến liền minh bạch.”

“A?” Công Tôn nghe xong rất là khó hiểu, “Nói như vậy, là có người triệu tập người của giang hồ các phái tới Tùng Giang phủ?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

“Vậy người Tây Hạ và Liêu quốc tới làm chi?” Triệu Phổ phiền muộn.

“Đều đã đánh mất vài thứ, về phần là cái gì, việc này không biết được.” Triển Chiêu cười nói, “Hay là Lý Nguyên Hạo đã đánh mất là được.”

Triệu Phổ bật cười.

“Vậy vì sao người của chính phái và Tà môn nổi lên xung đột?” Công Tôn hỏi.

“Hai bên tựa hồ cũng không biết vật của mình bị ai trộm, nhưng người của Tà môn nói là võ lâm nhân sĩ chính phái trộm, mà chính phái lại nói là Tà môn trộm, về phần tình hình cụ thể thế nào thì không rõ lắm, bây giờ còn rất loạn.” Triển Chiêu nói, “Mà điểm giống nhau duy nhất, chính là tại hiện trường vật bị mất, để lại một chữ ‘Tào’ bằng máu.”

“Nga…” Công Tôn rốt cuộc minh bạch, gật đầu, “Khó trách, có thể thấy được, gần đây Bao đại nhân một lần nữa bắt đầu tra vụ án của Tào bang. Tà môn nghĩ, là võ lâm nhân sĩ chính phái mượn cơ hội này trả thù bọn họ, mà chính phái lại cho rằng Tà môn là bởi vì vụ án truyền ra, cho rằng chính phái đi mật cáo cho nên trả thù.”

“Nói chung đều là từng làm chuyện không hay, nghi thần nghi quỷ.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười, “Nếu không cũng không đến mức biến thành như vậy.”

“Vậy liên quan Tây Hạ và đám ngoại tộc là chuyện gì?” Công Tôn có chút khó hiểu.

“Điểm này chúng ta cũng đã hỏi.” Triển Chiêu nói, “Có người nói, năm đó cũng không phải đơn thuần là giang hồ tư oán và Tà môn nương tựa triều đình, trong đó tựa hồ có chút dính dáng, cho nên nói, ngoại tộc đều không phải ngoan ngoãn tới rồi sao?”

Triệu Phổ nhướng mày, cười lạnh nói, “A, nợ thì phải trả, nhưng vài trăm mạng người… Đúng rồi, Từ Thái Phượng có từng xuất hiện hay không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, “Tựa hồ không ai nhắc tới nàng ta, có vẻ không liên quan quá nhiều đến việc này.”

.

Mọi người lại ngồi một hồi, chỉ thấy võ lâm nhân sĩ dưới lầu đánh nhau túi bụi, Bạch Ngọc Đường cảm thấy mất mặt, liền hỏi Triển Chiêu, “Đi chưa?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bọn Triệu Phổ đều định đứng dậy thì thấy Công Tôn có chút suy tư ngồi tại chỗ.


“Ai, thư ngốc.” Triệu Phổ nhìn y, “Sao vậy? Khó chịu?”

Công Tôn phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nói, “Không phải, ta nghĩ đến chút chuyện.”

“Có phải phụ thân đói bụng không?” Tiểu Tứ Tử xoa xoa bụng, “Tiểu Tứ Tử cũng đói bụng.”

“Vậy đi ăn cơm.” Triệu Phổ ôm lấy Tiểu Tứ Tử, mọi người muốn rời thuyền hoa.

Mà hết lần này tới lần khác ngay lúc này, một võ sĩ Liêu quốc xem náo nhiệt bị chen đẩy ra, hướng tới Công Tôn sắp tông phải.

Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ nhấc chân đạp hắn một cước… Võ sĩ nọ không chú ý, lảo đảo một cái, đụng vào điếm tiểu nhị bên cạnh đang bưng nước nóng chuẩn bị pha trà… Cú va chạm này thật nguy, ấm trà bằng đồng trong tay điếm tiểu nhị bay đi… nước nóng văng tung tóe, tưới đầy lên những người xung quanh.

Những người giang hồ này bị nóng giật nảy mình, liền tránh sang một bên, đụng ngã người bên cạnh, còn giẫm lên chân người bên kia.

Vốn là, những người giang hồ này đây đó đã sẵn có hiềm khích, trong nhất thời, mọi người bắt đầu xô đẩy nhau.

Lần xô đẩy này, người chen người, đẩy nhau tới hướng lôi đài… Lôi đài này cũng là nhiều năm không tu sửa, bị đụng một cái, “ầm” một tiếng, toàn bộ lôi đài đều sụp xuống.

Kể từ đó, toàn bộ thuyền hoa tập hỗn loạn một mảnh.

Bọn Triệu Phổ cũng choáng váng.

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Ngươi gặp rắc rối rồi…”

.

“Con mẹ nó ai đạp lão tử?!”

“Liều mạng với các ngươi!”

“Các ngươi là đám Liêu cẩu, xem chiêu!”

“Tà môn kia, nạp mệnh đi!”



Chưa đến nửa chung trà nhỏ, thuyền hoa tập bắt đầu cào cấu quần thảo nhau.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường vừa thấy căn lầu này đã lung lay sắp sập, vội kéo mọi người chạy ra ngoài.

Mọi người chạy ra, bên trong đã đánh đến nóng như cái bếp lò. Mọi người kinh hồn chưa định, Triệu Phổ nói, “Ai da, ta chỉ tùy tiện đạp một cước.”

“Đi thôi vương gia.” Bọn Giả Ảnh túm Triệu Phổ ra bên ngoài, “Đã đánh tới ngoài kia luôn rồi!”

Bọn Triển Chiêu vừa thấy không còn cách nào, trước hết đành rời thuyền hoa tập.

Lúc này trận ẩu đả tại thuyền hoa tập này, chính tà hai phái càng thêm không đội trời chung, mà còn chôn xuống một tai họa ngầm. Sau đó không biết ai truyền ra ngoài, nói là bọn Triệu Phổ dẫn người đi đại náo thuyền hoa tập, gây xích mích để mọi người đánh nhau. Chuyện này, đưa tới vô số phiền phức sau này… Lần gây rối này cũng quả thật tại vì Triệu Phổ. Có điều hoàn toàn là sơ suất vì vô tâm mà thôi, ngày sau nhắc lại.




Ra thuyền hoa tập ăn một bữa cơm, Công Tôn đột nhiên hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Tùng Giang phủ này có phong thủy tiên sinh (thầy địa lý) và toán mệnh tiên sinh (thầy bói) > nào đặc biệt linh nghiệm hoặc đặc biệt nổi danh hay không a?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bản địa có không?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, “Có thì có… Nhưng mà chuyện này có ích lợi gì?”

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Ân… Ta nghĩ là, năm đó chuyện của Tào bang, kỳ thực rất nhiều người làm đồng lõa đúng không?”

“Ân.” Tất cả mọi người gật đầu.

“Bọn họ làm chuyện trái với lương tâm, khó tránh sẽ sợ quỷ gõ cửa đúng không?”

Mọi người tiếp tục gật đầu.

Công Tôn thấy ba người đều chỉ ngây ngốc, đành phải nói tiếp, “Người ta cả đời không thể luôn thuận buồm xuôi gió, vẫn sẽ gặp phải vài chuyện không thuận, đúng không?”

Ba người lại gật đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Công Tôn.

“Còn chưa rõ a?” Công Tôn hỏi.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ ba người hai mặt nhìn nhau, cùng nhau nhìn Công Tôn —— Rõ cái gì?

Công Tôn bật cười, cũng phải, ba người này đều là cao thủ thì không nói, vấn đề cơ bản của bản thân đều giải quyết tốt, cho nên có lúc nghĩ không ra chuyện gì kỳ thực cũng hợp tình hợp lý thôi.

Còn chưa kịp giải thích cho mọi người, chợt nghe Tiểu Tứ Tử u u nói, “Bổn bổn.”

Triệu Phổ nhìn bé, hỏi, “Bổn bổn cái gì?”

Tiểu Tứ Tử nói, “Nếu như là chuyện trái với lương tâm, không may sẽ nghĩ tới báo ứng nha… Sau đó tìm toán mệnh để trừ tà.”

“A…” Triệu Phổ hít một ngụm khí lạnh.

“Ai nha!” Triển Chiêu ôm chầm Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, thông minh tuyệt đỉnh!”

“Quả thật thông minh!” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Triệu Phổ đắc ý, “Không hổ là con ta, thật biết dùng đầu óc.”

Tử Ảnh và Giả Ảnh một bên cũng vui mừng, ai nói tiểu vương gia nhà bọn họ ngốc chứ.

Công Tôn đứng một bên bị tức đến vui vẻ, tâm nói, Tiểu Tứ Tử khá lắm đoạt danh tiếng của cha ngươi, rõ ràng là y nghĩ ra mà!

“Có thể toán mệnh thì quả thật có vài vị, nổi danh nhất chính là lão hòa thượng của Pháp Hoa tự ở thành đông.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ông ấy và người giang hồ cũng tới lui không ít, cũng có chút giao tình với đại ca ta, đi hỏi ông ấy, phỏng chừng có thể được vài manh mối!”

Tất cả mọi người gật đầu, theo Bạch Ngọc Đường, thay đổi lộ trình, đi Pháp Hoa tự.

Pháp Hoa tự được một ngọn núi nhỏ bao quanh, đường không khó đi, ven đường đều được lát bằng những bậc thang bằng đá, Công Tôn nói, “Ở đây nhang đèn rất vượng sao? Hình như có rất nhiều người đến.”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Pháp Hoa tự có hai dạng là chuẩn, một dạng là thăm (quẻ) nhân duyên, một dạng là toán mệnh và phong thủy của lão phương trượng.”

“Lão hòa thượng nào?” Triển Chiêu thắc mắc, “Là người giang hồ à?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Toán Mệnh Tăng (hòa thượng đoán mệnh) Bác Ác.”

“Nga!” Triển Chiêu gật đầu, “Ta từng nghe, quả thật có một Toán Mệnh Tăng như thế, nghe nói thuật phá giải phong thủy rất giỏi a.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Ông trải qua vài chuyện nổi danh. Nổi danh nhất chính là năm sáu năm trước, ở huyện Lao cách đây ba mươi dặm có một làng nháo ôn dịch, vô duyên vô cớ đã chết không ít người, lão nhân kia đi, nói là làng này nhiều năm trước đây đào mương, oạt mở một tòa cổ mộ. Chủ nhân của mộ là một vị tướng quân, vì chết trận sa trường bị địch nhân chém đầu, sát khí nặng, thoát ra làm chuyện ác. Ông tại bên cạnh bày một trận thế, không bao lâu, ôn dịch biến mất, những người mắc bệnh trước kia đều khỏe lại, cho nên thanh danh lan xa. Ông ấy hẳn là không phải bịp bợm, bởi vì chưa bao giờ dùng phong thủy để gạt người, chuyện chọn hoạt trạch minh trạch (nơi tốt và không tốt để ở) ông cũng không làm, chuyên môn giúp người khác phá giải đại nạn, cũng không thu bạc.”

“Thật sự thần như vậy?” Triệu Phổ hỏi, “Ta đây chiến tranh mang ông ta theo, ông ta có thể giúp ta nguyền Lý Nguyên Hạo và đám dã lư thành nữ nhân không?”


“Phốc.” Triển Chiêu nhịn không được bật cười, Tiểu Tứ Tử cũng hắc hắc cười, Công Tôn vô lực nhìn Triệu Phổ, nói, “Ngươi có thể nguyền người khác không thì ta không biết, bất quá ta nghĩ bọn họ khẳng định tìm không ít vu sư hiếm lạ cổ quái đến nguyền ngươi, sao ngươi còn chưa biến thành nữ nhân a?”

Nói xong, Công Tôn lại nổi lên tính hư hỏng, tiến tới hỏi Triệu Phổ, “Ai, hay là đã biến thành nữ nhân rồi hả?”

Triệu Phổ vừa nghe, chẳng những không giận mà còn thấy thú vị, kéo Công Tôn, nói, “Ai, thư ngốc, có cần ta cho ngươi xem không?” Nói rồi định cởi quần.

“A!” Công Tôn cản lại vội ôm chặt Tiểu Tứ Tử đá Triệu Phổ, Triệu Phổ kéo tay y cười xấu xa, “Phu tử, ngươi xem xem cho ta đi, mấy ngày nay không thoải mái.”

“Ngươi muốn chết!” Công Tôn nổi đóa.

Tiểu Tứ Tử cũng cười tủm tỉm ngăn cản Triệu Phổ, “Cửu Cửu không nên như vậy, đùa giỡn lưu manh phải chờ tới mùng hai.”

Công Tôn trừng bé, “Ai dạy ngươi?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nói, “Ngày đó Tưởng Tưởng nói, đợi mùng hai thành thân xong rồi, phụ thân và Cửu Cửu có thể tương tương lại nhưỡng nhưỡng, sau đó Cửu Cửu sẽ không cần mỗi ngày tròng mắt đều màu lục, có thể tùy tiện đùa giỡn lưu manh rồi.”

Công T

ôn mặt đỏ bừng, Triệu Phổ cũng có chút xấu hổ, Tưởng Bình này, nói cứ như hắn là cái gì gì ấy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, vừa đi vừa thấp giọng cười.

.

Pháp Hoa tự này vốn không cao, mấy trăm bậc thang, cũng không làm khó những người này, rất nhanh mọi người đã tới cổng chùa.

“Không phải nói đèn nhang rất vượng sao?” Công Tôn nhìn nhìn trước cổng ngôi chùa có thể giăng lưới bắt chim kia, khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao lại không có ai?”

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày lắc đầu, có chút khó hiểu.

Lúc này, chỉ thấy trong cửa có một tảo địa tăng (sư quét rác) đi ra, hỏi, “Các thí chủ muốn dâng hương sao? Đã đóng cửa chùa nhiều ngày rồi.”

“Bác Ác hòa thượng có ở đây không?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Ách… Phương trượng khó chịu, đã nghỉ ngơi nhiều ngày.” Tiểu hòa thượng nói, “Các vị không bằng hôm khác trở lại đi?”

Tất cả mọi người gật đầu với tiểu hòa thượng, xoay người xuống núi.

Công Tôn có chút không rõ, hỏi, “Chỉ thế rồi đi?”

Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, dẫn mọi người chạy ra sau núi, chuẩn bị leo tường tiến vào.

Đường sau núi không dễ đi, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường xách theo Thạch Đầu, Triệu Phổ đỡ Công Tôn, đi đường nhỏ.

“Bác Ác là pháp hiệu của đại hòa thượng sao?” Công Tôn đột nhiên hỏi, “Lần đầu tiên nghe pháp hiệu như thế a.”

“Nghe nói vốn gọi là Bác Thiện, sau đó không biết vì sao lại sửa tên lại gọi Bác Ác.” Triển Chiêu nói.

Triệu Phổ cười cười, “Năm nay, làm ác thì gọi mình là thiện, làm thiện thì ngược lại gọi mình là ác.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử còn gật đầu phụ họa.

Rất nhanh, nhóm người đã tới ngoài tường viện sau núi, vừa định ra khỏi rừng, Triệu Phổ kéo Công Tôn, Triển Chiêu bịt miệng Tiểu Tứ Tử, cùng Bạch Ngọc Đường trốn vào trong rừng.

Công Tôn khó hiểu, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy có vài hắc y nhân lén lút nhảy qua tường, cầm đao thép sáng loáng trên tay.

Triệu Phổ và bọn Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau —— Đây gọi là tới sớm không bằng tới đúng lúc!

Giả Ảnh và Tử Ảnh dẫn đầu nhảy vào trong tường viện, bọn Triệu Phổ cũng theo vào, mọi người không động thanh sắc, thật ra cũng muốn xem thử, đám người này chuẩn bị làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận